42. Đức Chúa Giê-xu Cao Trọng Hơn Các Thánh Hiền
Hỏi: Đức Chúa Giê-xu có phải là một vị thánh hiền ở ngoại quốc không?
Đáp: Danh xưng Giê-xu có nghĩa “Đức Chúa Trời Là Đấng Cứu Rỗi.” Vì Ngài là Con Đức Chúa Trời giáng phàm, cứu rỗi nhân loại, nên được đặt tên là Giê-xu. So sánh với các thánh hiền, Ngài phải được tôn trọng hơn bội phần, vì Ngài từ trời mà đến thế gian. Xét về tài năng, sự dạy dỗ và công đức của Ngài thì sẽ nhận thấy rõ hơn.
Tài năng: Dù các thánh hiền có tài trí vượt bực so với những con người bình thường khác, nhưng cũng chỉ là những người trần gian, sự khôn ngoan và tri thức có giới hạn, còn nhiều lẽ mầu nhiệm trong trời đất họ không thể biết được. Vả lại, các vị ấy đều phải trải qua một quá trình học tập chuyên cần mới hiểu thấu được các lý lẽ trong đời. Đức Chúa Giê-xu đến thế gian không theo sự phối hợp của người nam và người nữ theo lẽ thông thường. Ngài được sinh ra từ một nữ đồng trinh, trong Ngài có sự thông sáng ngay khi vừa ra đời, kiến thức của Ngài vô cùng uyên thâm mà không cần phải kinh qua một quá trình học tập nào cả, và Ngài cũng thấu hiểu được cả những việc ở trên trời mà chỉ có người từ trời xuống mới thấu hiểu được.
Sự dạy dỗ: Các thánh hiền dạy người ta tu sửa bản thân, tề gia trị quốc, và những cương thường, lễ nghĩa… cũng chỉ là những việc đối nhân, xử thế trong đời này. Còn về việc thờ lạy Đức Chúa Trời, việc giải quyết vấn đề tội lỗi của loài người, việc sống lại từ cõi chết của Đức Chúa Giê-xu, việc Đức Chúa Trời sẽ phán xét tội lỗi của thế gian để ấn định việc thưởng phạt, là những việc thuộc về Chúa và đời sau, họ không hiểu thấu để luận bàn đến, cho nên họ không thể nào sánh được với Đức Chúa Giê-xu. Họ không được toàn vẹn như Chúa. Những sự việc gì các thánh hiền biết, Chúa cũng đã biết, còn những sự việc gì thánh hiền chưa biết, Chúa đã tỏ ra cho chúng ta rồi.
Công đức: Thánh hiền chỉ lấy lẽ đạo làm người khuyến dạy dân thực hiện, mang thân mình dắt dẫn người theo đường thiện, riêng bản thân họ không có tư cách hy sinh thân xác mình, cứu tội cho nhân loại, vì họ cũng là những con người bất toàn như những người khác. Đức Chúa Giê-xu lấy đạo dạy cả thiên hạ, mang thân mình dạy người hành thiện, và duy nhất chỉ có Ngài, là Đấng vô tội tuyệt đối, mới có đủ tư cách hy sinh mạng sống chuộc tội cho nhân loại, khiến cho người nào tin nhận Ngài đều trở nên thánh sạch hoàn toàn để có thể đến gần Đức Chúa Trời, hầu cho linh hồn được cứu. Quyền phép của Ngài lớn lao vô cùng, chỉ với một lời phán, Ngài đã làm cho kẻ mù thấy được, kẻ câm nói được, kẻ đau được lành, kẻ chết sống lại, thậm chí biển đang dậy sóng cũng phải lặng yên khi bị Ngài quở trách. Những sự việc lạ lùng dường ấy Đức Giê-xu đều thực hiện được, còn các thánh hiền có làm được những việc như thế không? Đức Chúa Giê-xu đã thể hiện những phép lạ ấy không phải như tà thuật của những người đồng bóng. Ngài không thực hiện những phép lạ ấy trong bóng tối mà Ngài đã thực hiện giữa ban ngày và tại nơi công cộng; không phải do phù phép, mà chính là quyền năng của Đức Chúa Trời. Ngài làm những phép lạ ấy không phải để được danh tiếng, hay để được người ta ca tụng, song là để chứng minh cho loài người biết Ngài từ trời xuống, dạy dỗ lẽ đạo cho loài người, và là Đấng Cứu Thế, hầu cho hễ ai tin nhận Ngài thì linh hồn được cứu mà không phải sa vào hỏa ngục đời đời.
Xét các đặc điểm kể trên, chúng ta đủ biết Đức Chúa Giê-xu cao trọng hơn tất cả các thánh hiền trong thiên hạ.