Sự Yêu Thương và Sự Đoán Xét (3)

3,550 views

Sự Yêu Thương và Sự Đoán Xét
(Bấm vào đây để đọc hoặc download toàn bài viết)

Phần 3: Sự Đoán Xét

Những câu Thánh Kinh được trích dẫn trong bài này là từ Thánh Kinh Việt Ngữ Bản Dịch Ngôi LờiThánh Kinh Việt Ngữ Bản Dịch Truyền Thống Hiệu Đính 2012.

Huỳnh Christian Timothy

Bấm vào đây để download mp3

Từ Ngữ Đoán Xét Trong Thánh Kinh

Trước hết, chúng ta cần hiểu rõ ý nghĩa của từ ngữ “đoán xét” hoặc “xét đoán.” Trong nguyên ngữ của Thánh Kinh, từ ngữ “krinō,” phiên âm là /kree’-no/, có nhiều nghĩa khác nhau: phân biệt, lựa, chọn; phán đoán; nhận định; thẩm định; xử án; tuyên án; phán quyết, vv… Vì thế, tùy theo văn cảnh mà từ ngữ này phải được dịch  sang tiếng Việt bằng những từ ngữ khác nhau với những nghĩa khác nhau. Thí dụ sau đây trong tiếng Việt cho chúng ta thấy, cùng là một từ ngữ nhưng nếu ở trong văn cảnh khác nhau thì ý nghĩa sẽ khác nhau, nhiều khi hai ý nghĩa của cùng một từ ngữ chẳng có liên quan gì với nhau: “giàu có thì ăn tiêu thoải mái” khác xa với “ăn tiêu để giải cảm.” Cùng là từ ngữ “ăn tiêu” nhưng có khi mang nghĩa “sử dụng tiền bạc, của cải” và có khi mang nghĩa “ăn hạt tiêu” là một thứ gia vị.

Theo “W. E. Vine’s Complete Expository Dictionary” thì Thánh Kinh Tân Ước dùng từ ngữ “krinō” với những ý sau đây:

1. Định tội như một quan tòa:

“Các ngươi đừng định tội ai, để mình khỏi bị định tội(Ma-thi-ơ 7:1)

“Đức Chúa Trời đã sai Con Ngài đến thế gian, chẳng phải để định tội thế gian, nhưng để thế gian nhờ Con ấy, mà được cứu”(Giăng 3:17)

2. Xét xử hoặc chịu sự xét xử:

“Ai tin nơi Con ấy, thì chẳng bị định tội. Ai không tin, thì đã bị định tội rồi; vì không tin nơi danh Con Một của Đức Chúa Trời”(Giăng 3:18).

“Phi-lát bèn nói với họ: Các ngươi hãy tự bắt lấy người và xử theo luật của các ngươi. Những người Giu-đa thưa với người rằng: Chúng tôi chẳng được phép giết ai cả”(Giăng 18:31).

“Hãy nói và làm dường như phải chịu luật pháp tự do đoán xét mình”(Gia-cơ 2:12).

3. Phán quyết:

“Vậy, theo phán quyết của tôi, thật chẳng nên khuấy rối những người ngoại trở về cùng Đức Chúa Trời” (Công Vụ Các Sứ Đồ 15:19).

“Hễ ghé qua thành nào, hai người cũng dặn biểu phải giữ mấy lề luật mà các sứ đồ và trưởng lão tại thành Giê-ru-sa-lem đã phán quyết(Công Vụ Các Sứ Đồ 16:4).

“Còn người ngoại đã tin, chúng tôi có viết thơ cho họ về điều chúng tôi đã phán quyết: là chỉ phải kiêng ăn của cùng thần tượng, máu và thú vật chết ngộp, cùng chớ gian dâm”(Công Vụ Các Sứ Đồ 21:25).

4. Kết tội, buộc tội:

“Người nào chối bỏ Ta và không nhận lãnh những lời của Ta, thì đã có kẻ kết tội người. Lời Ta đã phán, lời ấy sẽ kết tội người trong ngày sau cùng”(Giăng 12:48).

“Vì dân và các quan ở thành Giê-ru-sa-lem chẳng nhìn biết Đức Chúa Jesus nầy, nên lúc kết tội Ngài, chúng đã làm ứng nghiệm lời của các đấng tiên tri mà người ta thường đọc trong mỗi ngày Sa-bát”(Công Vụ Các Sứ Đồ 13:27).

“Kẻ vốn không chịu cắt bì, mà làm trọn luật pháp sẽ kết tội ngươi, là kẻ dẫu có chữ của luật pháp và phép cắt bì, lại phạm luật pháp”(Rô-ma 2:27).

5. Thi hành án phạt:

Đức Chúa Trời lại phán rằng: Nhưng Ta sẽ thi hành án phạt dân đã bắt chúng nó làm tôi, kế đó, chúng nó sẽ ra khỏi, và thờ phượng Ta trong nơi nầy” (Công Vụ Các Sứ Đồ 7:7).

“Hầu cho hết thảy những người không tin lẽ thật, song chuộng sự không công bình, đều bị phục dưới sự thi hành án phạt của Ngài”(II Tê-sa-lô-ni-ca 2:12).

6. Dính dáng đến một vụ thưa kiện:

a) với tư cách là nguyên cáo: Ma-thi-ơ 5:40; I Cô-rinh-tô 6:1;

b) hoặc với tư cách là bị cáo: Công Vụ Các Sứ Đồ 23:6.

7. Cai trị:

“Đức Chúa Jesus đáp rằng: Quả thật, Ta nói cùng các ngươi, đến kỳ muôn vật đổi mới, là khi Con người sẽ ngự trên ngôi vinh quang của Ngài, thì các ngươi là kẻ đã theo Ta, cũng sẽ ngồi trên mười hai ngôi, mà xét đoán mười hai chi phái I-sơ-ra-ên”(Ma-thi-ơ 19:28).

8. Suy xét, phán đoán, cho rằng:

“Si-môn thưa rằng: Tôi tưởng là người mà chủ nợ đã tha nhiều nợ hơn. Đức Chúa Jesus phán rằng: Ngươi phán đoán phải lắm”(Lu-ca 7:43).

“Đừng phán xét theo bề ngoài, nhưng phải phán xét theo sự phán xét công chính”(Giăng 7:24).

“Nhưng Phi-e-rơ và Giăng trả lời rằng: Chính các ông hãy suy xét, trước mặt Đức Chúa Trời có nên vâng lời các ông hơn là vâng lời Đức Chúa Trời chăng”(Công Vụ Các Sứ Đồ 4:19)?

“Người nầy cho rằng ngày nầy hơn ngày khác, kẻ kia cho rằng mọi ngày đều bằng nhau; ai nấy hãy tin chắc ở trí mình”(Rô-ma 14:5).

9. Có ý định, quyết định:

“Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, I-sác, và Gia-cốp, Đức Chúa Trời của tổ phụ chúng ta đã làm vinh quang đầy tớ Ngài là Đức Chúa Jesus, là Đấng mà các ngươi đã bắt nộp và chối bỏ trước mặt Phi-lát, trong khi người có ý tha Ngài ra”(Công Vụ Các Sứ Đồ 3:13).

“Vì Phao-lô đã quyết định đi qua trước thành Ê-phê-sô xong không dừng lại tại đó, e cho chậm trễ trong cõi A-si. Người vội đi đặng có thể đến thành Giê-ru-sa-lem kịp trong ngày Lễ Ngũ Tuần”(Công Vụ Các Sứ Đồ 20:16).

“Vì tôi đã định ý rằng ở giữa anh em, tôi chẳng biết sự gì khác ngoài Đức Chúa Jesus Christ, và Đức Chúa Jesus Christ bị đóng đinh trên cây thập tự”(I Cô-rinh-tô 2:2).

Những Câu Thánh Kinh Có Từ Ngữ Đoán Xét Bị Lạm Dụng

Với những ý nghĩa được dùng trên đây của từ ngữ “đoán xét” (“krinō”), chúng ta hãy tìm hiểu ý nghĩa của những câu Thánh Kinh mang từ ngữ này thường bị lạm dụng.

1. Ma-thi-ơ 7:1, 2 

“Các ngươi đừng định tội ai, để mình khỏi bị định tội. Vì các ngươi định tội người ta thể nào, thì họ cũng định tội lại thể ấy; các ngươi lường cho người ta mực nào, thì họ cũng lường lại cho mực ấy.”

Nếu Chúa chỉ phán như thế thì rõ ràng là Chúa không cho phép có sự lên án và kết tội người có tội. Tuy nhiên khi chúng ta đặt hai câu này vào trong văn cảnh của nó là Ma-thi-ơ 7:1-5 thì chúng ta thấy đây là lời quở trách của Đức Chúa Jesus dành cho những kẻ giả hình, tức là những kẻ phạm cùng một tội như người khác, thậm chí còn phạm tội trầm trọng hơn, mà lại đóng vai quan tòa buộc tội người khác. Chúa không hề có ý ngăn cấm không cho phép có sự xét đoán công chính. Vì nếu thế sẽ không ai được làm quan tòa và Hội Thánh cũng không thể lên án và kỷ luật kẻ có tội mà không chịu cải hối.

Ma-thi-ơ 7:1-5

1 Các ngươi đừng định tội ai, để mình khỏi bị định tội.

2 Vì các ngươi định tội người ta thể nào, thì họ cũng định tội lại thể ấy; các ngươi lường cho người ta mực nào, thì họ cũng lường lại cho mực ấy.

3 Sao ngươi dòm thấy cái rác trong mắt anh em ngươi, mà chẳng thấy cây đà trong mắt mình?

4 Sao ngươi dám nói với anh em rằng: Để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt anh, mà chính ngươi có cây đà trong mắt mình?

5 Hỡi kẻ giả hình! trước hết phải lấy cây đà khỏi mắt mình đi, rồi mới thấy rõ mà lấy cái rác ra khỏi mắt anh em mình được.

Ý nghĩa của Ma-thi-ơ 7:1, 2 về sau được Đức Thánh Linh, qua ngòi bút của Phao-lô, nhắc lại trong Rô-ma 2:1, 3:

“Vậy hỡi người kia, ngươi là ai mặc lòng, hễ đoán xét kẻ khác thì không thể chữa mình được; vì trong khi đoán xét họ, ngươi cũng lên án cho chính mình ngươi nữa, bởi ngươi đoán xét họ, mà cũng làm các việc như họ… Hỡi người đoán xét kẻ phạm những việc dường ấy mà mình cũng phạm kia, vậy ngươi tưởng rằng chính mình ngươi sẽ tránh khỏi sự phán xét của Đức Chúa Trời sao?”

2. Lu-ca 6:37

“Đừng đoán xét ai, thì các ngươi khỏi bị đoán xét; đừng lên án ai, thì các ngươi khỏi bị lên án; hãy tha thứ, thì ngươi sẽ được tha thứ.”

Ý nghĩa của từ ngữ “đoán xét” trong câu này liên quan đến những điều Chúa dạy các môn đồ của Ngài trước đó, từ câu 27 đến câu 36, nói đến sự yêu thương kẻ thù, làm ơn cho kẻ ghét mình, chúc phước cho kẻ rủa mình, cầu nguyện cho kẻ sỉ nhục mình, làm cho người điều mình muốn người làm cho mình, và hãy thương xót như Đức Chúa Cha là Đấng hay thương xót. Trong văn cảnh đó, Chúa dạy chúng ta đừng đoán xét người ngoại là kẻ thù của chúng ta vì cớ họ ghét chúng ta, bách hại chúng ta, làm ra những điều bất công đối với chúng ta. Chúng ta cần cư xử với người ngoại như vậy vì chính chúng ta đã được hưởng ơn tha thứ của Chúa. Việc đoán xét người ngoại thuộc về Đức Chúa Trời và các nhà cầm quyền Chúa đã lập nên:

“Vì chưng có phải tôi nên đoán xét kẻ ở ngoài sao? Há chẳng phải anh em nên đoán xét những người ở trong sao? Còn như kẻ ở ngoài, thì Đức Chúa Trời sẽ đoán xét họ. Hãy trừ bỏ kẻ gian ác khỏi anh em” (I Cô-rinh-tô 5:12, 13).

“Vì quan quyền là chức việc của Thiên Chúa để làm ích cho ngươi. Song nếu ngươi làm ác, thì hãy sợ, vì người cầm gươm chẳng phải là vô cớ; người là chức việc của Thiên Chúa để làm ra sự công bình và phạt kẻ làm dữ”(Rô-ma 13:4).

3. Rô-ma 14:13

“Vậy chúng ta chớ xét đoán nhau; nhưng thà nhứt định đừng để hòn đá vấp chơn trước mặt anh em mình, và đừng làm dịp cho người sa ngã.”

Đây là câu kết luận cho những điều Sứ Đồ Phao-lô đã trình bày trước đó, từ câu 1-6, về việc trong Hội Thánh có sự phê bình, chỉ trích lẫn nhau giữa người ăn thịt và người ăn rau, giữa người chọn kiêng ăn vào ngày này với người chọn kiêng ăn vào ngày kia. Ai nấy cho rằng mình đúng và lên án người khác là sai. Sự đoán xét như vậy là không công bình, tức không dựa trên lẽ thật của Lời Chúa, cho nên Phao-lô khuyên Hội Thánh đừng làm ra những sự đoán xét như vậy. Phao-lô không hề có ý nói rằng con dân Chúa hoàn toàn không được đoán xét lẫn nhau, vì nếu thế, ông đã không bảo Hội Thánh phải đoán xét những người phạm tội trong Hội Thánh và trừ bỏ họ ra khỏi Hội Thánh, như chúng ta đã nói đến ở trên.

4. I Cô-rinh-tô 4:5

“Vậy, chớ xét đoán sớm quá, hãy đợi Chúa đến; chính Chúa sẽ tỏ những sự giấu trong nơi tối ra nơi sáng, và bày ra những sự toan định trong lòng người; bấy giờ, ai nấy sẽ bởi Đức Chúa Trời mà lãnh sự tôn vinh mình đáng lãnh.”

Sự xét đoán mà Phao-lô nói đến ở đây là sự đoán xét để luận công của những người hầu việc Chúa. Trong Hội Thánh Cô-rinh-tô lúc bấy giờ có sự chia bè, lập đảng; người thì tung hô Phao-lô, người thì tung hô A-bô-lô (I Cô-rinh-tô 3:4). Có lẽ mỗi phe thi nhau kể thành tích của người mà họ mến chuộng.  Vì thế, trong thư I Cô-rinh-tô từ 3:1-22 Phao-lô quở trách và nhắc cho họ biết chỉ Đấng Christ là nền Hội Thánh, những người hầu việc Chúa đồng công với nhau trong việc xây dựng Hội Thánh nhưng chính Đức Chúa Trời là Đấng làm cho Hội Thánh lớn lên. Phao-lô giải thích cho họ biết là mọi việc làm của con dân Chúa sẽ bị thử nghiệm bởi Đức Chúa Jesus Christ và Ngài sẽ ban thưởng cho mỗi người tùy theo giá trị của mỗi việc làm. Ngoài ra, hết thảy mọi sự thuộc về Hội Thánh, Hội Thánh thuộc về Đấng Christ, Đấng Christ thuộc về Đức Chúa Trời, cho nên, con dân Chúa không nên chia bè, lập đảng tự phân cách mình với nhau. Phao-lô khuyên họ hãy nhường sự đoán xét luận công khen thưởng cho Chúa, vì chỉ có chính Chúa sẽ tỏ những sự giấu trong nơi tối ra nơi sáng, và bày ra những sự toan định trong lòng người,mà ban thưởng cách xứng đáng. I Cô-rinh-tô 4:5 hoàn toàn không liên quan gì đến việc đoán xét những điều không công bình theo lời Chúa dạy trong Lu-ca 12:57 hoặc đoán xét những kẻ phạm tội trong Hội Thánh theo lời Chúa dạy trong Ma-thi-ơ 18:17 và I Cô-rinh-tô 5:13.

5. Cô-lô-se 2:16

“Vì vậy, chớ để ai đoán xét anh em về sự ăn hay sự uống, hoặc trong sự dự phần của một ngày lễ, hoặc của một ngày mặt trăng mới, hoặc của những ngày Sa-bát.”

Trước hết, trong Bản Dịch Truyền Thống dịch là “chớ có ai đoán xét anh em” không đúng với nguyên ngữ, là “chớ để ai đoán xét anh em.” Đây cũng là một câu thường bị lạm dụng để ủng hộ cho lý luận “con dân Chúa không cần giữ ngày Sa-bát.” Tuy nhiên, đây không phải là câu mà Phao-lô hủy bỏ sự giữ ngày Sa-bát và ra lệnh cho Hội Thánh không được đoán xét những người không giữ ngày Sa-bát. Chính Phao-lô là người có thói quen giữ ngày Sa-bát:

“Phao-lô tới nhà hội theo thói quen mình, và trong ba ngày Sa-bát bàn luận với họ”(Công Vụ Các Sứ Đồ 17:2).

“Hễ đến ngày Sa-bát, thì Phao-lô giảng luận trong nhà hội, khuyên dỗ người Giu-đa và người Gờ-réc”(Công Vụ Các Sứ Đồ 18:4).

Kế tiếp, từ ngữ Sa-bát được dùng trong câu này là số nhiều, dùng để chỉ các ngày lễ Sa-bát trong năm, không phải ngày Sa-bát cuối tuần. “Sa-bát” có nghĩa là “ngưng lao động,” cho nên ngày Sa-bát là ngày ngưng lao động. Ngoài ngày ngưng lao động cuối tuần là ngày thứ bảy thì mỗi năm có nhiều ngày ngưng lao động trong các dịp lễ hội, và những ngày đó được gọi là “những ngày Sa-bát.” Ý nghĩa rõ ràng của câu này là: “Tất cả những hình thức lễ nghi trong thời Cựu Ước tiêu biểu cho sự chuộc tội, sự thánh hóa, sự thờ phượng Thiên Chúa đã được hoàn tất trong Đấng Christ, cho nên, ngày nay sự vâng giữ các lễ nghi đó không còn phải theo hình thức cũ nữa mà theo hình thức mới trong tâm thần của con dân Chúa (thay vì tại đền thờ Giê-ru-sa-lem) và theo lẽ thật của Lời Chúa được giải bày trong Tân Ước. Vì vậy, đừng cho phép ai lên tiếng phê phán mình cách ăn uống, như sự không kiêng cử các thức ăn vốn bị coi là không tinh sạch, hoặc cách thức giữ các ngày lễ, ngày trăng mới, và những ngày lễ Sa-bát không theo hình thức cũ!”

Câu này hoàn toàn không liên quan gì đến việc đoán xét những điều không công bình theo lời Chúa dạy trong Lu-ca 12:57 hoặc đoán xét những kẻ phạm tội trong Hội Thánh theo lời Chúa dạy trong Ma-thi-ơ 18:17 và I Cô-rinh-tô 5:13.

6. Gia-cơ 4:11, 12

“Hỡi anh em, chớ vu khống nhau. Ai vu khống anh em mình và kết tội anh em mình, tức là vu khống luật pháp và kết tội luật pháp. Vả, nếu ngươi kết tội luật pháp, thì ngươi chẳng phải là kẻ vâng giữ luật pháp, bèn là người kết tội luật pháp vậy. Chỉ có một Đấng lập ra luật pháp và một Đấng kết tội, tức là Đấng cứu được và diệt được. Nhưng ngươi là ai, mà dám kết tội kẻ lân cận mình?”

Bản Dịch Truyền Thống dịch là “Ai nói hành anh em mình hoặc xét đoán anh em mình” là không đúng vì trong nguyên ngữ là: “Ai vu khống anh em mình kết tội anh em mình;” tức là hành động kết tội theo sau việc vu khống. Từ ngữ “nói hành” được dùng trong bản Dịch Truyền Thống, trong nguyên ngữ có nghĩa là “vu khống,” tức là nói oan cho người khác. Vì thế, ý nghĩa của Gia-cơ 14:11, 12 là: “Đừng vu khống nhau. Ai vu khống anh em mình rồi dựa vào lời vu khống đó để kết tội anh em mình thì người đó vu khống luật pháp và kết tội luật pháp. Bởi vì khi một người dùng luật pháp để kết tội người khác về một việc không có thật do mình vu khống thì người ấy đã làm cho luật pháp ra xấu, tức là đã vu khống cho luật pháp và kết tội luật pháp.”

Rõ ràng, câu này cũng hoàn toàn không liên quan gì đến việc đoán xét những điều không công bình theo lời Chúa dạy trong Lu-ca 12:57 hoặc đoán xét những kẻ phạm tội trong Hội Thánh theo lời Chúa dạy trong Ma-thi-ơ 18:17 và I Cô-rinh-tô 5:13.

Không Được Đụng Đến Người Được Chúa Xức Dầu

Cũng liên quan đếnsự đoán xét, có một câu thường được các bậc chức sắc trong các giáo hội mang danh Chúa sử dụng để chống lại những ai lên tiếng phê bình, chỉ trích nếp sống nghịch Lời Chúa của họ. Câu đó hoàn toàn không có trong Thánh Kinh nhưng được họ khẳng định là có. Đó là câu: “Không được đụng đến người Chúa đã xức dầu,” và câu này được họ dùng Rô-ma 14:4 để củng cố: “Ngươi là ai mà dám xét đoán tôi tớ của kẻ khác? Nó đứng hay ngã, ấy là việc chủ nó; song nó sẽ đứng, vì Chúa có quyền cho nó đứng vững vàng”.

Thật ra, tương tự như Sa-tan bẻ cong Lời Chúa khi biến: “Vì một mai ngươi ăn chắc sẽ chết” thành “Hai ngươi chẳng chết đâu” (Sáng Thế Ký 2:17; 3:4); họ đã bẻ cong những lời nói của Vua Đa-vít, được ghi lại trong các câu liệt kê dưới đây:

I Sa-mu-ên 24:7 “Người nói cùng kẻ theo mình rằng: Nguyện Đức Giê-hô-va chớ để ta phạm tội cùng chúa ta, là kẻ chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va, mà tra tay trên mình người, vì người là kẻ chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va.”

I Sa-mu-ên 24:11 “Kìa, hãy xem, chính mắt vua có thế thấy được rằng ngày nay, trong hang đá, Đức Giê-hô-va đã phó vua vào tay tôi. Có người biểu giết vua; nhưng tôi dong-thứ cho vua, mà rằng: ta không tra tay trên mình chúa ta, vì người là đấng chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va.”

I Sa-mu-ên 26:9 “Nhưng Đa-vít bảo A-bi-sai rằng: Đừng giết người; ai có thế tra tay trên kẻ chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va mà không bị phạt?”

I Sa-mu-ên 26:11 “Nguyện Đức Giê-hô-va giữ, chớ cho tôi tra tay vào kẻ chịu xức dầu của Ngài! Ta xin ngươi chỉ hãy lấy cây giáo nơi đầu giường người cùng cái bình nước, rồi chúng ta hãy đi.”

I Sa-mu-ên 26:23 “Đức Giê-hô-va sẽ báo trả cho mọi người tùy theo sự công bình và trung tín của người; vì ngày nay Ngài đã phó vua vào tay tôi, mà tôi không khứng tra tay vào đấng chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va.”

II Sa-mu-ên 1:14 “Đa-vít nói rằng: Cớ sao ngươi không sợ giơ tay lên giết kẻ chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va?”

Đọc xong những câu Thánh Kinh kể trên chúng ta nhận thấy ý nghĩa câu nói của Vua Đa-vít là “Đừng giết người chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va,” ông không nói đừng phê bình, đừng quở trách những việc làm sai trái của họ. Trong thực tế, Vua Đa-vít đã thẳng thắn quở trách hành động sai trái, bất công của Vua Sau-lơ trước mặt các tướng sĩ, khi Vua Sau-lơ vì ganh tỵ mà đuổi giết ông (I Sa-mu-ên 24:10-16).

Sứ Đồ Phao-lô truyền lệnh cho Ti-mô-thê về việc quở trách và sửa phạt các trưởng lão có lỗi trong Hội Thánh như sau:

“Đừng chấp một cái đơn nào kiện một trưởng lão mà không có hai hoặc ba người làm chứng. Kẻ có lỗi, hãy quở trách họ trước mặt mọi người, để làm cho kẻ khác sợ”(I Ti-mô-thê 5:19, 20).

Sự xức dầu trong Cựu Ước tiêu biểu cho sự một người được Đức Chúa Trời kêu gọi, giao cho chức vụ, ban cho thẩm quyền, năng lực và ân tứ để hầu việc Chúa. Ngày nay, mỗi một người tin và làm theo Lời Chúa đều được kêu gọi làm con cái của Đức Chúa Trời, làm sứ giả rao giảng Tin Lành (Ma-thi-ơ 28:19, 20), làm vua và thầy tế lễ (I Phi-e-rơ 2:9; Khải Huyền 1:6), được xức dầu qua sự kiện được báp-tem bằng Thánh Linh; và như thế, mỗi con dân chân thật của Chúa đều là “người chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va.” Hễ ai giết những người chịu xức dầu của Chúa thì sẽ bị Thiên Chúa hình phạt xứng đáng nhưng hễ người chịu xức dầu của Chúa phạm lỗi thì phải bị quở trách trước Hội Thánh để làm gương cho người khác.

Những giáo sư giả, tiên tri giả, kẻ chăn thuê, quân trộm cướp, sói đội lốt chiên, dê, cỏ lùng “mượn đạo tạo đời” không bao giờ là tôi tớ của Chúa, làm gì được Chúa xức dầu? Và vì thế, Rô-ma 14:4 không hề được áp dụng cho họ. Mặt khác, ý nghĩa của Rô-ma 14:4 là nói đến những người thật lòng tin Chúa nhưng còn non kém trong đức tin thì sẽ được Chúa làm cho họ vững mạnh; chứ không phải nói đến những người không chịu từ bỏ nếp sống tội, làm gương xấu cho Hội Thánh.

Rất có thể, ngày nay, những kẻ giả hình đó mang trên mình nhiều bằng cấp thần học, giữ những chức vụ quan trọng trong các tổ chức giáo hội, quản nhiệm những tổ chức tôn giáo có số đông đến hàng ngàn hay hàng chục ngàn người; họ ồn áo, náo động, nhân danh Chúa nói tiên tri, đuổi quỷ và làm ra nhiều dấu kỳ phép lạ; nhưng một ngày không xa nữa, chính Đức Chúa Jesus Christ sẽ phán với họ rằng: “Hỡi những kẻ làm gian ác, Ta chẳng biết các ngươi bao giờ, hãy lui ra khỏi Ta” (Ma-thi-ơ 7:22, 23). “Ta chẳng biết các ngươi bao giờ” có nghĩa là họ chưa bao giờ thật lòng tin nhận Chúa, chưa bao giờ ở trong sự cứu rỗi của Ngài, cho nên, Chúa chưa bao giờ biết đến họ trong gia đình của Ngài.

Con Dân Chúa và Sự Đoán Xét

Lý luận cho rằng con dân Chúa không được đoán xét là lý luận hoàn toàn nghịch lại lời Chúa dạy trong Thánh Kinh. Trái lại, Chúa truyền lệnh cho con dân Chúa phải đoán xét mọi sự (Lu-ca 12:57) và đoán xét lẫn nhau trong Hội Thánh (I Cô-rinh-tô 5:12, 13) theo lẽ công bình, tức là dựa trên sự yêu thương, thánh khiết, và công chính của Lời Chúa mà đoán xét mọi sự và đoán xét lẫn nhau, khuyên dạy lẫn nhau, quở trách lẫn nhau. Nếu kẻ có tội không chịu cải hối thì phải sửa phạt.

Trong Lu-ca 12:57 Chúa quở trách dân chúng đến nghe Ngài giảng rằng, họ đã không tự mình suy xét xem điều gì là công bình để biết và làm theo, đồng thời tránh làm ra những điều không công bình:

“Lại sao các ngươi cũng không tự mình xét đoán điều gì là công bình?”

Trong Giăng 7:24 Chúa quở trách những người Do-thái đã theo hình thức bên ngoài mà xét đoán Chúa và Ngài khuyên họ phải xét đoán theo lẽ công bình. Xét đoán theo lẽ công bình là xét đoán theo tiêu chuẩn của Lời Chúa:

“Đừng cứ bề ngoài mà xét đoán, nhưng phải xét đoán theo lẽ công bình.”

Trong I Cô-rinh-tô 5:12, 13 Sứ Đồ Phao-lô nhắc và chỉ thị cho Hội Thánh không nên đoán xét người ngoại nhưng phải đoán xét những người trong Hội Thánh; và phải khai trừ kẻ gian ác ra khỏi Hội Thánh. Kẻ gian ác là kẻ phạm tội mà không chịu cải hối:

“Vì chưng có phải tôi nên đoán xét kẻ ở ngoài sao? Há chẳng phải anh em nên đoán xét những người ở trong sao? Còn như kẻ ở ngoài, thì Đức Chúa Trời sẽ đoán xét họ. Hãy trừ bỏ kẻ gian ác khỏi anh em.”

Trong I Cô-rinh-tô 6:1 Sứ Đồ Phao-lô nói đến việc anh chị em trong Hội Thánh có sự gì nghịch cùng nhau thì hãy để cho người trong Hội Thánh đoán xét, đừng đưa ra tòa án của người thế gian, khiến cho người thế gian đoán xét con dân Chúa.

Khi trong anh em ai có sự nghịch cùng người khác, sao dám để cho kẻ không công bình đoán xét hơn là cho các thánh đồ?

Kết Luận

Dấu hiệu tỏ ra bên ngoài để thế gian nhận biết con dân Chúa chính là sự kiện con dân Chúa yêu thương lẫn nhau: “Nếu các ngươi có yêu lẫn nhau, thì bởi đó, mọi người sẽ biết các ngươi là những môn đồ của Ta” (Giăng 13:35). Nhưng trong sự yêu thương có sự quở trách, khuyên dạy, vì “sự quở trách khuyên dạy là con đường sự sống” (Châm Ngôn 6:23). Để có thể quở trách, khuyên dạy thì trước hết phải có sự đoán xét công chính, là điều mà con dân Chúa phải luôn thực hiện (Lu-ca 12:57). Sự quở trách phải công khai trước mặt Hội Thánh, theo lời Chúa dạy, để làm gương: “Kẻ có lỗi, hãy quở trách họ trước mặt mọi người, để làm cho kẻ khác sợ” (I Ti-mô-thê 5:20). Đối với kẻ rời bỏ nếp sống Đạo trong Chúa, phạm tội không ăn năn thì Hội Thánh phải kỷ luật nặng nề, bằng cách dứt kẻ ấy ra khỏi Hội Thánh: “Hãy trừ bỏ kẻ gian ác khỏi anh em” (I Cô-rinh-tô 5:13). “Sự hình phạt nặng nề dành cho kẻ bỏ chánh lộ” (Châm Ngôn 15:10).

Nguyện Đức Thánh Linh dùng mọi lẽ thật của Lời Chúa để tẩy rửa tâm trí chúng ta sạch hết những ý tưởng sai lạc mà Sa-tan và các tôi tớ của nó đã gieo rắc trong quá khứ. Nguyện Đức Thánh Linh dùng mọi lẽ thật của Lời Chúa để giúp chúng ta nhận thức được những lý luận lạm dụng Lời Chúa trong tương lai và ban cho chúng ta ơn cùng thẩm quyền để đoán xét chúng. Nguyện Lời Chúa thánh hóa chúng ta mỗi ngày trong cuộc sống. A-men!

Huỳnh Christian Timothy
05.05.2012