Hoa Huệ Giữa Chông Gai – 05 (c)

1,740 views

Youtube: https://youtu.be/W0p4fdzfRY4

MP3 OpenDrive:
https://od.lk/d/MV8xOTgwMTM5NDJf/HoaHueGiuaChongGai_05c.mp3

MP3 SoundCloud:
https://soundcloud.com/huynh-christian-timothy/hoahuegiuachonggai-05c

Tải xuống bài viết, mp3, và video tại đây:
https://od.lk/fl/MV8yMDkxNzgyNF8

Anh Hùng Đức Tin
Hoa Huệ Giữa Chông Gai

Nguyên tác: Danyun
Chuyển ngữ: Vô Danh

Người Công Dân Thiên Quốc – Phần 3

Chương 11: Người Phải Chịu Biết Bao Đau Đớn Vì Danh Ta (Công Vụ Các Sứ Đồ 9:16)

Sau khi Ming và Yun rời khỏi thị trấn Hòa Bình, họ đến huyện A ở tỉnh Hà Nam. Khi đi đường, họ khóc và hát trong Công Vụ Các Sứ Đồ 20:22-24:

“Kìa, nay bị ràng buộc trong tâm thần, tôi đi đến thành Giê-ru-sa-lem, chẳng biết điều gì sẽ xảy đến cho tôi ở đó; duy Đức Thánh Linh đã bảo trước cho tôi rằng từ thành này sang thành khác dây xích và sự hoạn nạn đang đợi tôi đó nhưng tôi chẳng kể sự sống mình là quý, miễn chạy cho xong việc đua tôi và chức vụ tôi đã nhận nơi Đức Chúa Jesus, để mà làm chứng về Tin Lành của ơn Đức Chúa Trời.”

Tình hình ở huyện A rất căng thẳng. Dọc đường, trong làng, đâu đâu người ta cũng có thể thấy những tấm áp-phích chống Chúa, những hình ảnh tấn công Hội Thánh và những tấm ảnh có đăng tên những người mà chính quyền muốn bắt giam. Những anh chị em ở đó khác với những người ở thị trấn Hòa Bình. Họ thực sự yêu kính Chúa và yêu thương những đầy tớ của Chúa. Họ sẵn sàng chịu chết để tiếp đãi những anh chị em đang bị truy nã.

Những nhân sự ở huyện A đã triệu tập một buổi nhóm vào ngày mười lăm Tháng Mười Hai để khích lệ lẫn nhau đứng vững và đắc thắng trong hoàn cảnh khó khăn này. Anh Ming, Yun, và Thừa Kiến đã thay nhau giảng ở buổi nhóm này. Anh Yun đứng lên. Anh khoảng hai mươi lăm tuổi, dáng người vừa vừa và đã đi công tác phục vụ Chúa khắp nơi trong những năm qua. Người anh gầy như một que củi. Gương mặt anh thường điểm một nụ cười, ít khi buồn. Dưới đôi lông mày rậm là một đôi mắt to, tỏ ra một sự ấm áp và sức mạnh.

Những anh chị em đã bắt đầu buổi nhóm bằng một bài hát, “Được Hy Sinh Vì Chúa”:

“Kể từ khi Hội Thánh đầu tiên xuất hiện trong ngày Lễ Ngũ Tuần, những người theo Chúa đều sẵn sàng hiến thân mình. Hàng chục nghìn người đã hy sinh sự sống để Tin Lành được phát triển. Những người đó được nhận mão triều thiên của sự sống.

Những sứ đồ đó đã yêu Chúa cho đến cuối cùng, sẵn sàng theo Chúa trên con đường đi xuống của sự đau đớn. Giăng đã bị đày sang đảo Bát-mô hiu quạnh. Ê-tiên đã bị đám đông ném đá chết.

Ma-thi-ơ đã bị dân tùng xẻo cho đến chết tại Ba-tư. Mác đã chết khi hai chân bị hai con ngựa xé đôi. Bác sĩ Lu-ca đã bị treo cổ tàn bạo. Phi-e-rơ, và Phi-líp, và Anh-rê đã bị đóng đinh trên thập tự giá.

Ba-thê-lê-my đã bị người ngoại lột da. Thô-ma đã chết ở Ấn Độ khi có năm con ngựa xé tan thân thể ông. Sứ đồ Gia-cơ thì bị vua Hê-rốt chém đầu. Gia-cơ nhỏ thì bị cưa xẻ.

Gia-cơ, em Chúa, đã bị ném đá đến chết. Giu-đe thì bị trói vào cột và chết dưới làn tên. Phao-lô đã tử đạo dưới triều đại Nê-rô.

Tôi sẵn sàng nhận lấy thập tự giá và bước tiếp để theo chân các sứ đồ đi trên con đường đi xuống của sự hiến thân, để cho hàng nghìn linh hồn quý giá có thể được cứu. Tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả và làm một người hy sinh vì Chúa.

Điệp khúc:

Được hy sinh cho Chúa, được hy sinh cho Chúa, tôi sẵn sàng tử đạo vinh quang cho Ngài!”

Họ hát hết lòng và cả nơi nhóm lại đã rúng động. Người ta chỉ có thể nghe thấy những tiếng khóc. Yun được đầy dẫy thánh linh và giảng bằng uy quyền lớn. Vào buổi sáng thứ ba, anh Thừa Kiến đã nói tiên tri rằng: “Trong vòng ba ngày, sẽ có một vài người ở đây bị bắt vì Chúa và bị trói”.

Vào buổi chiều hôm đó, trời đổ tuyết dữ dội. Chẳng mấy chốc, có một tấm thảm màu trắng đã bao trùm lên ngọn núi. Gần đó, người ta có thể nghe thấy tiếng những cành cây gãy vì bị tuyết đè nặng. Có vài ngôi nhà xiêu vẹo trong làng không đỡ nổi đống tuyết nặng nên cũng đã đổ xuống. Ngoài trời rất lạnh, và những giọt nước đã nhanh chóng biến thành băng đá.

Bên trong chỗ nhóm, có một ngọn lửa bùng cháy trong lòng các anh chị em như những lời cầu thay và tôn vinh bay lên thiên đàng.

Buổi nhóm kéo dài đến nửa đêm mới chấm dứt và mọi người đều ra về, đến nhà những anh chị em khác nhau để nghỉ. Yun và mấy anh chị em khác chưa đi được bao xa, thì có một tốp người tiến đến gần họ. Có khoảng hơn mười người cầm đèn pin sáng. Họ xông đến Yun và hét lớn tiếng: “Chúng mày làm gì ở đây?” Các anh em thấy có điều gì đó không ổn rồi, nên đã bỏ chạy. Nhưng một người trong số bọn họ đã bắt được Yun và dí roi điện vào người anh. Toàn thân thể anh bị điện giật và anh cảm thấy như bị bọ cạp cắn, hay như hàng nghìn mũi kim đâm trong tim. Anh ngã xuống tuyết, không thể động đậy được.

Toán người đó thuộc đồn công an an ninh địa phương. Không nói một lời, họ trói chặt Yun. Thình lình, có một tiếng nói từ trên cao nói với Yun: “Ta biết!” (Xem Khải Huyền 2:9). Ngay lập tức, sự đau đớn và sợ hãi rời khỏi anh.

Có người hét lên thất thanh: “Mày từ đâu đến? Mày tên gì? Có bao nhiêu người cùng với mày? Bây giờ chúng nó ở đâu? Hãy trả lời khẩn trương, nếu không, chúng tao sẽ đánh mày chết”.

Yun rất cứng rắn. Anh không quan tâm đến sự an toàn riêng mình, nhưng lo cho Ming, Thừa Kiến và nhiều anh chị em nhân sự khác. Làm sao có thể báo cho họ biết được sự bắt bớ này? Anh lập tức nhớ đến Đa-vít, khi ông đã giả điên. Anh đã kêu thật to:

“Tôi là một… người… công dân thiên quốc, sống trong làng… Tin Lành… Tên tôi là tạo… vật… mới. Cha tôi là Đấng… nhân… từ. Mẹ tôi là đức tin… hy vọng… tình yêu”.

Công an bắt đầu đấm đá anh, và giận dữ nói: “Định giở trò gì thế? Chúng tao hỏi mày từ đâu đến và có những ai đi với mày!”

Yun trả lời thật to: “Tất cả họ đều ở sau làng này.”

“Vậy hãy dẫn chúng tao đến đó. Nếu mày không nói thật cho chúng tao biết, chúng tao sẽ lột da sống mày.” Những người công an an ninh dọa dẫm.

Sau đó, Yun đã dẫn công an đến đằng sau làng, la thật to: “Tôi là người công dân thiên quốc. Công an đã bắt giữ tôi.” Anh đã kêu to như vậy, hy vọng các anh chị em có thể nghe thấy mình.

Hơn mười anh chị em ở địa phương đã nghe thấy sự huyên náo và chạy ra để xem. Công an liền hỏi họ: “Chúng mày làm gì ở đây?”

Một chị em trả lời: “Đi xem một bộ phim.”

Khi Yun nghe thấy như vậy, anh liền nghĩ đến I Cô-rinh-tô 4:9 và thầm nói với Chúa: “Chúa ơi, con xin Ngài giúp con có thể làm một sự phô bày thật tốt cho thế gian và thiên sứ cùng xem!” Yun lững thững bước đi chậm chạp.

Công an quát Yun: “Nhà nào vậy? Hãy khẩn trương dẫn chúng tao đến đó!”

Yun cố tình làm như mình bị lúng túng và giả vờ ngạc nhiên nói: “Thôi đúng rồi, không phải làng này mà là làng kia kìa.”

Câu trả lời của anh đã càng làm cho công an tức giận, nên các anh công an đã dùng nắm đấm, chân đạp, roi điện, roi da, và báng súng đánh đập Yun. Nếu đó không phải là sự che chở của Chúa, chắc chắn là Yun đã bị đánh chết rồi. Khi những anh chị em đi theo Yun thấy Yun bị đánh tàn bạo như thế, họ đã bật khóc.

Yun sợ là họ có thể bị rắc rối, nên kêu to: “Tôi là người công dân thiên quốc, và không nhận ra một ai trong các người. Làm sao các người có thể nhận ra tôi?”

Yun bị giải đến đồn công an. Anh Thừa Kiến và ba anh em khác cũng đã bị bắt đến đó. Nhiều mẹ già tin Chúa đã đến, vài người phải chống gậy, không quản ngại thời tiết băng giá, để đem áo ấm, cơm và rau. Khi những người công an hỏi họ đem những thứ này cho ai, họ nói đem cho “những người công dân thiên quốc”.

Ở trong xà lim, Yun nghe thấy điều đó và nước mắt đã chảy vòng quanh đôi gò má anh. Tình yêu của các anh chị em đã làm cho lòng anh được ấm áp. Ở phía bắc huyện A, nhiệt độ ít khi nào trên mười lăm độ dưới không. Chân của Yun bị tê cứng vì lạnh, toàn thân thể anh run rẩy. Còng tay càng làm cho anh đau đớn hơn, anh càng động đậy bao nhiêu, thì càng nhức nhối bấy nhiêu. Yun thấy mình giống như một con đại bàng đang dang cánh, nhưng thình lình bị bắt nhốt vào trong một lồng sắt. Anh không ngớt gọi “Jesus” và hát tôn vinh Chúa.

Yun thấy trong phòng giam có một cái thúng lớn, nên anh đã giơ tay bị xiềng lên và bắt đầu gõ. Trong khi đánh trống, anh hát Thi Thiên 150:

“Ha-lê-lu-gia! Hãy tôn vinh Đấng Tự Hữu Hằng Hữu trong nơi thánh Ngài! Hãy tôn vinh Ngài trên bầu trời về quyền năng Ngài!”

Anh đã đứng lên và nhảy múa. Đôi cánh tay anh có cảm giác trở lại và cả thân thể cảm thấy ấm áp. Những anh lính thì thấy khó chịu. Nhưng dẫu sao, họ đã ngủ trong chiếc nệm êm, không ai muốn dậy để ngăn “thằng điên khùng” đó.

Vào buổi sáng hôm sau, Yun, Thừa Kiến, và ba anh em khác đã bị đưa ra sân sau. Tuyết phủ ngập đầy sân, công an đã nới còng tay cho họ và nói rằng: “Hôm nay, chúng tôi muốn xử đẹp với các anh và tháo còng tay cho. Các anh phải quét tuyết trong sân này. Nhưng đối với đứa “người Trời” này, chúng tôi không những không tháo còng tay mà còn hình phạt nó nặng nề.”

Lúc đó, người cai tù đã bắt Yun phải quỳ xuống. Nhưng Yun nói: “Tôi không quỳ trước ông đâu, tôi chỉ quỳ trước Chúa tôi, là Đức Chúa Trời tôi thôi.”

Anh ta nói giọng mỉa mai: “Tao là Chúa của mày. Chỉ cần quỳ trước tao, rồi tao sẽ thả mày ra.”

Yun nói giận dữ: “Trong Danh Chúa tôi nói, ông không phải là Chúa của tôi. Chúa của tôi ở trên thiên đàng và tôi là một người công dân của thiên quốc.”

Người cai ngục đã nắm lấy cây roi điện, nói khinh bỉ: “Nếu mày là người công dân thiên quốc, thì sẽ không sợ roi điện. Vậy hãy dí tay mày vào roi điện này.”

Anh bị các viên công an khác dùng sức mạnh bắt thò tay vào roi điện. Khi luồng điện xuyên qua thân thể, lập tức, anh la lên: “Chúa ơi, xin cứu con!” Cây roi điện không làm việc nữa, anh có thể cầm chặt nó và nhìn thẳng vào mặt người đã nói rằng “tao là Chúa”. Hắn ngậm miệng tháo mồ hôi lạnh, ném roi điện xuống, chuồn thẳng.

Ngày hôm đó, các anh em đã bị tống vào một xe tải và đưa đến nhà tạm giam của công an bộ nội vụ, tại huyện A. Khi Yun và Thừa Kiến bị đưa vào một xà lim kia, họ mới biết là qua vụ bắt bớ này, có nhiều anh chị em đã ở đây. Vì thế, Yun đã kêu lên: “Tôi là một người công dân thiên quốc. Một người công dân thiên quốc không muốn làm một Giu-đa. Một người công dân thiên quốc phải mạnh mẽ và can đảm.”

Có một anh em bị bắt vào và bị công an hỏi có phải là một người công dân thiên quốc không. Người đó đã từ chối, nói: “Tôi là một người bình thường, không phải là người công dân thiên quốc.” Công an mới nói: “Được, vì anh là một người bình thường, nên anh sẽ được nhốt chung với một người công dân thiên quốc.”

Khi người đó bước vào xà lim của Yun, anh đã nhìn thẳng vào mắt người đó và nói: “Chúng ta cần phải nói, Không! Không! Không! Với Sa-tan.” Khi anh nói điều đó, anh đứng dậy, vừa lập lại, vừa viết lên tường: “Không! Không! Không!” Cho đến khi đầu ngón tay rớm máu và những đường nét màu máu đỏ, “Không! Không! Không!” hiện lên tường. Người anh em đó rất xấu hổ, cúi đầu xuống và buồn bã khóc.

Các anh chị em đã đưa chăn áo ấm và tất cho Yun. Nhưng anh chỉ nhận được một cái chăn rách tươm cùng với những chữ “người công dân thiên quốc” viết trên đầu. Tuy vậy, Yun cảm tạ Chúa. Họ cũng đã đưa cho anh một đôi giày đông mới nhưng người lính canh giữ anh đã tịch thu.

Cuộc sống trong tù rất khó khăn. Mỗi bữa ăn, các tù nhân ăn những đồ ăn bằng bột khoai lang đã bốc mùi hôi mốc, trộn với vài loại rễ rau cỏ. Một lần trong tuần họ được phép ăn một bánh bao nhỏ. Sau khi Yun vào đây được ít ngày, đến bữa họ được ăn bánh bao. Anh đã hai tay cầm chiếc bánh bao nặng chừng sáu mươi gam giơ lên, và quỳ gối xuống cảm tạ Chúa. Khi anh quỳ gối xuống có một bạn tù đã giật lấy chiếc bánh bao khỏi tay anh và giấu vào trong áo mình. Yun vẫn quỳ gối trên nền, hai tay giơ lên. Tên trùm phòng đó thấy bánh bao đã biến mất khỏi tay anh, lập tức tra hỏi mỗi tù nhân trong phòng. Ai nấy đều nói, không biết nó đi đâu. Tên trùm bèn báo cho phòng quản lý nhà tù, chúng đi khám mỗi tù nhân. Kết quả cuối cùng là chúng tìm được thủ phạm. Những cai tù bèn bắt người đó phải quỳ gối xuống nền nhà và bắt những tù nhân khác đánh đập anh ta cách tàn nhẫn. Những tù nhân đó, đa số là những kẻ đập phá, trấn lột, đầy sự hận thù. Họ thường thích thú được hả hê đánh ai đó. Chúng bắt đầu đấm đá người tù nhân đó cho đến khi máu chảy ra từ mũi, mắt, mồm. Chúng xốc ngược người đó lên như một con gà quay đem nhúng vào một thùng nước tiểu, cho đến khi không còn động đậy gì nữa và người đó nằm sóng sượt giữa sàn nhà.

Thấy người đó đã chết, Yun thấy cắn rứt và bật khóc, không kiềm chế được. Anh Thừa Kiến cũng thấy buồn rầu, và chiều hôm đó, không nuốt nổi miếng bánh. Tối hôm đó, họ đã dành cả buổi tối để cầu nguyện và kêu cầu. Vào buổi sáng hôm sau, viên cai tù xúi giục các tù nhân hãy đánh đập Yun. Điều đó đã trở thành lệ thường trong nhiều ngày. Thể lực của anh rất yếu. Làm sao anh đã có thể vượt qua những trận đòn của những tên côn đồ kia? Chúng ném Yun xuống nền nhà và đạp lên ngực và bụng anh. Yun bắt đầu nôn ra máu. Anh hầu như chỉ còn thoi thóp. Anh Thừa Kiến giúp đỡ Yun, khóc nức nở. Trong số đó, có một tù nhân trẻ, có mẹ là Cơ-đốc nhân, nhưng người đó chưa tin Chúa. Nhiều ngày ở với Yun cùng phòng, người đó cảm thấy Yun không phải là một siêu nhân, nhưng là một con người khác thường. Người đó thấy Yun bị đánh ra sao. Chân anh bị lột trần và đỏ tấy vì lạnh. Máu vẫn chảy ra từ mồm và thân thể anh run rẩy. Người bạn tù đó không cầm được nước mắt vì thương cho Yun, và thấy lo cho tình trạng của anh nên đã dùng chiếc áo của mình để đắp cho anh.

Thánh Kinh nói: “Phước cho những kẻ hay thương xót, vì sẽ được thương xót” (Ma-thi-ơ 5:7). Vào ngày hôm sau, họ đưa người trẻ tuổi đó ra khỏi phòng và cho phép người đó nấu ăn trong nhà bếp. Không lâu sau đó, anh được thả ra và đã trở thành một Cơ-đốc nhân.

Công an Bộ nội vụ ở A tra khảo Yun nhiều lần. Cho dù bị đánh đập như vậy, họ không thể moi được tin tức nào từ Yun. Nên họ đã xin sự giúp đỡ của công an các huyện, thành phố, và các vùng xung quanh, đề nghị sai đưa người đến nhận dạng anh. Họ gửi đến những tấm ảnh truy nã, nhưng Yun không có trong số đó.

Vào ngày hai mươi lăm Tháng Một, công an an ninh ở thành phố B mang những tấm ảnh đến. Khi Yun bước vào phòng khảo tra, viên thanh tra ở thành phố B lập tức nhận ra anh. Ông ta cười to: “Anh đã đóng vai giả điên khá lắm. Anh nghĩ rằng anh là một người rất khôn sáng, nhưng anh không tài nào thoát được tôi đâu.”

Yun không được cho ăn sáng. Trước khi bị đưa đến thành phố B, công an lại đánh đập anh nữa. Con mắt anh đã thâm tím, khuôn mặt sưng vù, không ai còn nhận ra. Họ khoá chéo tay anh lại và còng anh thật chặt, đến nỗi kim loại cứa đứt da thịt anh. Yun nghĩ rằng chắc mình sẽ chết, và cầu xin Chúa tiếp lấy linh hồn mình. Các công an đưa anh đến công an bộ nội vụ ở thành phố B.

Chương 12: Ngài Đã Kiêng Ăn Bốn Mươi Ngày và Bốn Mươi Đêm (Ma-thi-ơ 4:2) Ai Tin Ta… Sẽ Làm Những Việc Lớn Hơn Những Việc Này (Giăng 14:12)

Vào ngày hai lăm Tháng Ba (nhằm ngày hai mươi ba Tháng Mười Hai Âm Lịch), có một trận gió mạnh như cơn bão thổi tràn từ phía bắc xuống. Trong chiếc xe công an, Yun cảm thấy đau đớn quá, đến mức anh không chịu đựng nổi, áo anh bị ướt đẫm máu. Đôi còng tay cứa sâu vào da thịt anh và nếu anh khẽ cử động, cũng nhức nhối như có hàng nghìn mũi kim đâm trong tim.

Yun nghĩ: “Đã nhiều ngày mình đã ở huyện A. Để xem công an ở thành phố B đối xử với mình như thế nào?” Khi anh suy nghĩ như thế, lời Chúa đã tác động anh mạnh mẽ:

“Hãy yên lặng và biết rằng, Ta là Thiên Chúa. Ta sẽ được tôn cao trong các nước, cũng sẽ được tôn cao trên đất. Đấng Tự Hữu Hằng Hữu Vạn Quân ở cùng chúng tôi; Thiên Chúa Gia-cốp, là nơi nương náu của chúng tôi.” (Thi Thiên 46:10-11).

Sự sợ hãi và nghi ngờ trong lòng lập tức rời khỏi anh. Anh nhận lãnh một sự ban cho tươi mới, được sức mới của Chúa.

Khi chiếc xe đi qua những đường phố ở thành phố B, đâu đâu cũng thấy những khẩu hiệu xanh đỏ đề:

“Hoan hô công an an ninh đã bắt được tên phản cách mạng Yun!”

“Tên phản cách mạng Yun đã bị bắt giam là tin mới cho nhân dân thành phố B.”

“Hãy quyết tâm đánh hạ tên Cơ-đốc nhân Yun cầm đầu bọn phản cách mạng!”

“Quyết tâm ủng hộ chính quyền nhân dân thành phố B trong việc bắt giữ và triệt hạ hoạt động phản cách mạng của Yun, kẻ đội lốt tôn giáo!”

Những khẩu hiệu này có thể nhìn thấy bất cứ nơi nào trong hay ngoài sở công an thành phố và trong trại tạm giam. Tin mới về việc Yun bị bắt giữ đã đồn ra nhanh chóng và nhiều sĩ quan công an đã đổ xô đến để nhìn xem anh. Khi họ trông thấy đó là một người mảnh khảnh gầy gò, với một gương mặt không có gì là đặc biệt, ướt đẫm máu, mặc một chiếc áo rách tươm, tóc bết dính, chân đi trần, thì họ không thể không phá lên những tràng cười.

Một cán bộ đã dụng ý nói: “Chúng tao có một mạng lưới bao phủ các tầng trời, không có kẽ hở nào. Nếu mày có ba đầu sáu tay đi nữa, đừng nghĩ là thoát được cánh tay dài của luật pháp chúng tao đâu! Tốt hơn hết, hôm nay mày hãy công nhận là bị thua trận. Những người bạn mày tên là … là … đã bị rơi vào tay chúng tao rồi. Hội Thánh của chúng mày đã kết thúc và ngày hôm nay tất cả chúng mày đã bị thất bại!”

Khi nghe thấy những lời đó, sự phẫn nộ sôi lên trong lòng anh. Nhưng không để bị làm trò cho họ, anh chỉ cười và nói:

“Tin Lành đã được rao truyền ra mọi nơi ở dưới trời và chân lý đã đi vào trong hàng vạn con người.”

Phiên tòa của Yun bắt đầu ngay. Vị chánh án nói khinh bỉ với Yun: “Anh Yun, hôm nay anh đã nếm mùi đủ rồi. Anh phải thấy rằng tội phạm anh trầm trọng ra sao. Nhưng chính sách của đảng là đối xử khoan hồng đối với những ai thú nhận tội lỗi và trừng trị thẳng tay những người nào ngoan cố. Hôm nay, chính quyền đưa ra một lối thoát cho anh. Anh phải khai báo thành thật tất cả những hoạt động trong thời gian những năm vừa qua, những chi tiết về tổ chức của anh, về việc anh đã chống đối sự lãnh đạo của đảng ra sao. Sau đó, anh sẽ được thả tự do, được phép về nhà với gia đình và mẹ anh, và được ăn Tết, đón xuân cùng với họ.”

Yun lưỡng lự trả lời: “Kìa, tôi đã bị đánh như thế này trong những ngày qua, không được ăn uống gì, tôi không còn sức để nói. Hơn nữa những điều các ông muốn biết đã xảy ra cách đây nhiều năm rồi. Tôi không thể nhớ chính xác được nữa. Tôi yêu cầu các ông phải để cho tôi có nhiều ngày để suy nghĩ về việc đó. Sau đó, tôi sẽ nói cho các ông biết.” Quan toà thấy Yun nói hợp lý, nên nói: “Được, tôi cho phép anh có thời gian để xem xét lại. Nhưng anh cần bao nhiêu ngày?”

Yun nói: “Đến ngày tôi suy nghĩ xong, tôi sẽ nói cho ông biết.”

Yun bị đưa đến khu tạm giam. Để vào trong đó, người ta phải đi qua bốn cổng sắt, sau đó, họ đến nhà tù số hai. Xung quanh khu nhà tù này là một bức tường cao lớn bằng gạch bê-tông, bên trên có hàng rào điện. Trên bức tường, có bốn vọng canh ở bốn góc. Trên bốn vọng canh đó, lúc nào cũng có lính canh gác. Quả thật, đó là một nhà tù có hệ thống canh gác chặt chẽ và bầu không khí ở đó thật rùng rợn.

Khi bước vào nhà tù này, người ta có thể cảm thấy như bước vào hang quỷ. Yun cảm thấy là anh sẽ phải đối diện với sự thử thách lớn trong nơi này. Anh đã quyết định vì Tin Lành, vì nhiều linh hồn ở đó và hầu cho anh được đắc thắng trong thời gian bị giam cầm ở đây, nên anh sẽ bước vào một thời gian kiêng ăn và cầu nguyện mà trong thời gian đó, anh sẽ không ăn uống gì. Dẫu cho, kể từ khi anh kiêng ăn và cầu nguyện, anh phải đối diện với những sự cám dỗ lớn. Tù nhân ở đây thường nhận được một khẩu phần nhỏ đồ ăn thô và có mùi ôi. Nhưng hôm đó là một ngày lễ lớn. Cho nên để bày tỏ “mặt nhân đạo của cuộc cách mạng vĩ đại”, và theo thói quen quần chúng địa phương, chính quyền đã “nhân từ” đãi các tù nhân. Vào buổi chiều hôm đó, các tù nhân được phép nhận một cái bánh bao và một bát xúp có cần tây và thịt lợn. Khi nhận đồ ăn đó, những tù nhân đang chết đói đã ngấu nghiến như những sư tử đói. Họ ăn sạch và còn liếm sạch đĩa. Yun đã giả vờ là một người điên nhiều ngày nay và kể từ đó ăn rất ít. Trong ngày đó, anh không ăn một hạt cơm và dạ dày anh thì bắt đầu sôi sùng sục. Khi nhìn vào bữa tiệc đặt trước mặt, làm sao anh không thể ăn một miếng được? Sa-tan đã cám dỗ anh ghê gớm. Một lúc lâu, trong tâm linh của Yun đã có cuộc tranh chiến và anh đang khổ sở. Cảm tạ Chúa, anh đã nhớ được, Chúa Jesus đã đắc thắng ra sao. Sau đó, tin vào quyền phép Đức Thánh Linh, anh đã có thể vượt qua sự cám dỗ của ma quỷ. Đây là một sự bắt đầu quan trọng và là chìa khóa cho sự chiến thắng cho bảy mươi tư ngày kiêng ăn mà anh mới bắt đầu bây giờ.

Yun đã đưa khẩu phần ăn của anh cho tên trùm phòng giam và nó đã chia cho những tù nhân khác. Tuy mỗi tù nhân đều nhận được một phần rất nhỏ, nhưng họ hết sức vui mừng. Kết quả của sự hậu đãi của Yun, các tù nhân khác đã bắt đầu có một thái độ tốt đối với anh. Tất cả họ đều đề nghị Yun hãy hát cho họ một bài. Yun rất sung sướng và hát bài hát này:

“Gió bấc thổi gay gắt, ngọn gió nam nhè nhẹ. Trong mọi sự, ý muốn của Chúa đã được trọn vẹn. Gió bấc thì mạnh mẽ và lạnh giá, nhưng nó không thổi được lâu. Chẳng bao lâu, gió nam sẽ thổi. Hãy kiên tâm và chờ đợi. Hãy kiên tâm và chờ đợi. Chúa có chương trình cho mỗi sự. Khi thời gian đã đến, khi thời gian đã đến, ân điển dồi dào sẽ dành cho bạn.

Hỡi bạn đừng buồn rầu, đừng thở than làm chi. Chúa muốn gánh vác cho bạn. Nếu Cha thiên thượng không cho phép, ai có thể chống lại bạn? Hãy kiên tâm và chờ đợi. Hãy kiên tâm và chờ đợi. Chúa có chương trình cho mọi sự. Khi thời gian đã đến, khi thời gian đã đến, ân điển dồi dào sẽ dành cho bạn.”

Có lẽ những tù nhân đã hiểu hoặc họ không thật sự hiểu được. Nhưng tất cả họ đều tin vào số phận, nên họ đều thích bài hát này. Yun đã tận dụng cơ hội đó để nói cho họ về Thi Thiên 90:10 “Những ngày của những năm của chúng tôi là bảy mươi năm. Còn nếu mạnh khỏe thì đến tám mươi năm. Nhưng sự kiêu căng của chúng chỉ là lao khổ và buồn thảm. Vì chúng chóng qua, rồi chúng tôi bay mất đi.” Và Hê-bơ-rơ 9:27 “Theo như đã định cho loài người: Chết một lần, sau đó là sự phán xét.” Anh đã giải thích “số phận” là gì. Yun cảm thấy đầu và ngực anh đau nhức, khi nói hơn một tiếng rưỡi đồng hồ. Anh nói với họ: “Đầu và ngực tôi đau quá. Xin thứ lỗi tôi không thể nói tiếp được. Bắt đầu từ hôm nay, tôi không ăn uống gì. Tôi muốn chia phần thức ăn của tôi cho các anh em. Nhưng các anh em đừng nói điều đó cho người cai tù, nếu các anh em nói, thì các anh em không được chia phần thức ăn của tôi đâu.” Tất nhiên là những tù nhân đồng ý hợp tác, hơn nữa, càng sau Tết, khẩu phần ăn của họ càng xấu hơn nhiều.

Vào ngày hai mươi bảy Tết (29/01/1984), Yun lại bị đưa đi khảo cung. Ông quan toà hỏi Yun: “Trong mấy ngày qua anh có câu trả lời chưa? Nếu có, anh hãy trình bày tất cả hôm nay, hầu cho anh có thể về nhà ăn Tết.” Yun điềm tĩnh trả lời: “Tôi đã làm nhiều việc, đến nỗi tôi không thể sắp xếp chúng lại được trong một thời gian ngắn như thế. Tôi không muốn nói cho ông những việc mà chính tôi không biết rõ ràng, nếu không, những chuyện của tôi sẽ làm cho ông thấy không bình yên mà ăn Tết chăng.” Ông quan toà lại thấy có lý. Không nói một lời nào, ông nói những cai tù đưa anh đi.

Cảm tạ Chúa! Trở lại nhà tù, Yun đã nhớ lại những người đã vượt qua và họ đã vượt qua ra sao. Anh đã nghĩ về Đức Chúa Jesus đã chết ra sao; về Giô-sép phải ở tù; về Đa-ni-ên trong hang sư tử; về ba người bạn của Đa-ni-ên trong lò lửa rực. Anh cũng đã nghĩ về Ê-tiên đã bị ném đá chết; về Phao-lô đã bị vào tù ra tù; về Phi-e-rơ trong Công Vụ Các Sứ Đồ đoạn 12. Anh nhớ lại nhiều lần trong quá khứ, Chúa đã giải cứu anh ra sao khỏi sự ác. Anh tiếp tục suy nghĩ về những điều đó, cảm thấy được bình yên và an toàn như một đứa trẻ dứt sữa bên mẹ mình.

Chúa đã ban cho anh chìa khóa đi đến sự đắc thắng: “Hãy tin, đừng sợ hãi. Đừng nhìn vào hoàn cảnh, đừng nhìn vào mình và đừng nhìn vào con người. Hãy chỉ nhìn lên Chúa, hãy cầu nguyện nhiều và ngươi sẽ thấy sự vinh quang của Chúa.” Sau đó, anh nằm xuống và hàng ngày yên nghỉ trong Chúa. Anh vẫn luôn luôn suy ngẫm trong lòng và dùng những lời thông hiểu để hát. Anh hay hát Thi-Thiên 23:34; 146; và Rô-ma 8:35-39.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, và năm mới đã đến. Vào ngày mồng mười Tết (11/02/1984), họ lại hỏi cung anh lần nữa. Lần này, họ đưa anh vào phòng tra khảo. Những viên công an thấy đôi mắt Yun nhắm nghiền, khi anh nằm bất động dưới nền nhà. Họ hỏi anh nhiều câu hỏi, nhưng anh không mở miệng. Họ nghĩ rằng anh giả vờ và bắt đầu đánh đập anh bằng roi da. Nhưng tù nhân đã đưa Yun đến, nói: “Từ ngày người này đến đây, nó nói đầu và ngực nó đau nhức nhối. Đã mười ngày rồi, nó không ăn thứ gì.” Những công an không biết làm gì hơn là bảo người kia hãy khiêng Yun về phòng giam.

Vào ngày hai lăm Tháng Một sau Tết, tức là ngày hai Tháng Ba, năm 1984, Yun đã kiêng ăn và không uống nước. Hai ngày liền anh bị đưa đi để bị tra khảo. Mỗi lần anh đều không nói năng gì, cứ nhắm nghiền đôi mắt và không chú ý gì đến xung quanh. Công an đã dùng mọi biện pháp kể cả tra tấn, nhưng không thể làm cho anh mở miệng được.

Tuy Yun gầy như cái que, nhưng trong tâm linh, anh thấy mình thật gần với Chúa. Khi kỳ kiêng ăn của anh đến ngày thứ ba mươi tám, ba mươi chín, thì có một cuộc chiến trong lòng anh. Sa-tan nói với anh: “Ê, Yun, Chúa Jesus chỉ kiêng ăn có bốn mươi ngày thôi đấy. Học trò có thể lại lớn hơn thầy được sao? Đầy tớ có thể lớn hơn chủ được sao? Ngươi định vượt qua bốn mươi ngày chăng?”

Trong lòng Yun như bị tra tấn và con đường trước mặt anh dường như đen tối. Một cảm giác đáng sợ làm mất nhuệ khí và một sự tuyệt vọng ập đến anh, đến nỗi anh đã tính đến chuyện tự sát. Hơn nữa, anh biết tội tự sát giống như tội giết người. Anh không biết phải làm gì hơn là kêu cầu lên Chúa: “Chúa ơi! Con phải làm gì? Con xin Ngài hãy cất lấy linh hồn con!” Bỗng nhiên, có ánh sáng Đức Thánh Linh đã chiếu rọi đến và Lời Chúa đã đến với anh đầy quyền năng: “Hỡi con trai Ta! Ta biết những việc làm của con. Kìa, Ta đã đặt trước con một cánh cửa mở, và không ai có thể đóng được. Vì con đã có ít năng lực mà đã giữ Lời Ta, và không chối bỏ Danh Ta.” (Khải huyền 3:8). Ha-lê-lu-gia! Sự tối tăm bỏ chạy và Sa-tan đã bị bại trận. Sau đó, trái tim Yun được đầy dẫy ánh sáng, quyền năng và niềm vui. Anh không thể kiềm chế được nên đã hát nhẹ nhàng lên cho Chúa: “Con còn sống, con sẽ tôn vinh Ngài. Chúa ơi! Con sẽ hát tôn vinh Ngài cả đời sống con…” (Thi Thiên 146:2-10). Anh nói rất nhỏ nhẹ với Chúa: “Lạy Chúa yêu dấu, khi con còn hơi thở, con muốn sống cho Ngài.” Sau đó, anh đã khóc, hát, và trò chuyện với Chúa. Thình lình, Lời Ngài đến với anh: “Thật vậy! Thật vậy! Ta nói với các ngươi, ai tin Ta, cũng sẽ làm những việc Ta làm; lại cũng làm những việc lớn hơn những việc này, vì Ta đi về cùng Cha.” (Giăng 14:12). Những câu đó, mỗi ngày đã đến với anh, đầy quyền năng. Mỗi ngày, anh đã công bố câu đó và đã có thể kiêng ăn bảy mươi tư ngày.

Vào ngày kiêng ăn thứ bốn mươi mốt, anh thấy một khải tượng: Một trận bão dữ dội tràn từ phía đông bắc, thổi ập vào căn nhà của anh. Nó đã nhấc bổng cả ngôi nhà và hất tung mái nhà tranh. Sau đó, có vô số những con ong sắt và bọ cạp, những con rết và những con rắn độc bao phủ đầy bầu trời và trái đất, và tấn công Yun. Anh hoảng sợ và không biết phải làm gì. Bỗng nhiên, anh thấy một con đĩ vẫy gọi anh và nói: “Hãy lại đây nhanh lên và đi theo tôi!” Khi Yun vừa định đi theo con đĩ đó, thì anh thấy mẹ mình đứng trước mặt. Hơn nữa, trên gương mặt bà có một vầng sáng. Bằng một giọng rất cứng rắn bà nói với anh: “Con trai ơi! Hãy quỳ gối xuống nhanh lên.” Yun làm theo, và bà đưa cho anh một miếng bánh mì to và âu yếm nói: “Con trai ơi, hãy ăn bánh này đi.” Khi Yun mở miệng ra để ăn, thì một đoàn ong sắt, bọ cạp, rắn, rết đã tấn công anh và bắt đầu chích và cắn anh. Yun đã kêu lên: “Chúa ơi, cứu con!”

Khải tượng đã chấm dứt, Yun mở mắt ra và quay sang nói với Li, đang nằm cạnh anh: “Tôi nghĩ rằng, ngày mai tôi sẽ bị tra khảo nữa.” Anh Li đó đã thường cõng anh đến phòng tra khảo. Anh được công an sai đến để quan sát và theo dõi Yun. Anh đã bên cạnh Yun ngày và đêm; và cuối cùng anh đã tiếp nhận Đức Chúa Jesus làm Cứu Chúa của mình, trở thành người anh em và bạn của Yun.

Khi anh đang nói, thì Yun lại bị hôn mê. Anh thấy mình bước vào một phòng trắng nhỏ và đẹp tuyệt vời. Trong chốc lát, căn phòng đó đã biến thành một khoảng không vô tận. Ở đó, anh nhìn thấy có nhiều tờ giấy trắng. Có một người mặc đồ trắng đến với Yun và nói với anh: “Anh phải để dấu tay lại trên tờ giấy này.” Theo sự hướng dẫn của người đó, anh đã đưa tay ra và tì ngón tay vào một chồng giấy. Anh làm như vậy từ chồng này cho đến chồng khác, nhưng đáng ngạc nhiên là không có dấu mực in vào. Những dấu in trong giấy đều có màu đỏ.

Anh tỉnh lại sau sự hôn mê và bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của khải tượng thứ hai. Nhưng anh không thể hiểu được. Anh đã nói với anh Li: “Ngày mai, tôi sẽ bị tra khảo. Anh hãy cầu nguyện cho tôi, cầu xin Chúa thương xót tôi và che chở tôi tớ Ngài.” Vào buổi sáng hôm sau, lúc chín giờ sáng, khi tiếng chuông nhà tù reng lên, viên cai tù hô: “Hãy đưa tên Yun ra.” Những công an thấy Yun vẫn cứ gan lì nhắm nghiền mắt lại và từ chối trả lời mọi câu hỏi, thì họ đã lấy roi, gậy, roi điện, và những dụng cụ tra tấn khác ra. Và họ bắt đầu đánh vào đầu và vào mặt anh.

“Chúng tao sẽ đánh mày cho đến chết,” họ nói: “Mày vẫn thường luôn luôn nói rằng, Hội Thánh Ba Độc Lập được nhà nước ủng hộ là một con đĩ. Tại sao bây giờ mày lại giả câm, giả điếc hả?”

Sau một hồi lâu, ông quan toà nói: “Hôm nay, chúng tôi đưa cho anh cơ hội cuối cùng. Nếu anh hứa ủng hộ Hội Thánh Ba Độc Lập, chúng tôi không những sẽ không điều tra những hoạt động trước kia của anh nữa, nhưng chúng tôi còn cho phép anh được có một địa vị chính thức làm chủ tịch Hội Thánh. Bây giờ, anh phải nói cho chúng tôi biết, anh có đồng ý làm điều đó không?”

Thình lình, khải tượng mà Yun đã thấy trong buổi chiều hôm trước lại hiện ra: những con ong sắt, bọ cạp, rết và rắn độc, tất cả đều tấn công anh và bắt đầu cắn, đốt anh. Sau đó, con đĩ đã quyến rũ anh hãy đi theo nó xuống dưới đường. Ha-lê-lu-gia! Tôn vinh Chúa! Tuy thân thể Yun có chịu đựng nhiều sự tàn bạo và sự tra tấn vô nhân đạo, trong tâm linh, anh vẫn tin cậy vào lời hứa của Chúa và được mạnh mẽ, thêm nghị lực. Anh không thèm để ý đến sự dụ dỗ này của bên chính quyền.

Anh Li không thể cầm được nước mắt. Trong lòng anh nói với Chúa: “Chúa ơi, con không thể chịu được sự đau đớn của tôi tớ Ngài. Con xin Ngài, Chúa ơi, hãy thương xót người tôi tớ Ngài! Xin hãy che chở anh!” Yun đã thầm cầu nguyện, xin Chúa che chở mình. Trái tim của họ cùng hiệp ý và một đợt sóng của tình yêu đã bắt đầu tuôn trào ra từ họ. Tình yêu đó đã chảy vào những nhân viên ở đó, chảy xuyên qua nhà tù, và có thể vượt qua tất cả mọi trở ngại. Vào lúc đó, ông bác sĩ của toà án đến, một người mập lùn, mặc đồ trắng. Ông nói với mọi người: “Có đúng là người này không thể nói được không? Thử xem, tôi sẽ làm cho hắn nói được!” Những nhân viên cai tù đứng dạt sang bên, ông bác sĩ đã cầm tay Yun và bằng một cái nhìn mỉa mai và miệt thị, nói: “Có thật là anh không thể nói được, đúng vậy không? Được, hôm nay tôi sẽ cho anh một mũi tiêm để chữa bệnh câm của anh!” Ông bác sĩ bèn cho bốn lính cai giữ chặt tay Yun xuống. Sau đó, ông lấy ra từ trong cái hộp một cây kim to. Bằng một giọng cười khoái trá, ông bác sĩ đâm cây kim xuống dưới móng tay cái của tay trái Yun. Một sự đau đớn chạy xuyên thấu qua thân thể anh, và không thể nhịn được, anh kêu lên. Rồi anh nhớ lại khải tượng chiều qua mà anh đã đóng dấu tay mình. Sau đó, ông bác sĩ lại lấy hết cây kim này sang cây kim khác, đóng vào đầu mười ngón tay anh. Sau cây kim thứ tư anh đã ngất đi. Gương mặt anh vàng khè, mồ hôi vã ra trên đầu và máu tuôn trào từ những đầu ngón tay. Còn những công an tiếp tục đấm đá anh cho đến khi anh ngã gục xuống sàn nhà. Họ căm thù nói: “Hãy cứ ngoan cố mà đi gặp Chúa của mày!” Li đưa Yun về xà lim. Khi về phòng, anh sấp mặt xuống đất và kêu to. Những tù nhân khác thấy tình trạng thê thảm đó, tất cả đều muốn khóc vì thương cho Yun.

Bạn đọc thân mến, hôm nay, vào thập kỷ chín mươi này, mọi người trên thế giới đều bênh vực những lối sống văn minh. Bạn có biết rằng, có biết bao Cơ-đốc nhân đã phải đối diện với sự bắt bớ vô nhân đạo và bạo tàn ở ngay thời đại của “lối sống văn minh” này không?

Sau nhiều ngày, công an bộ nội vụ đã nghĩ ra một “chiến lược vĩ đại”. Nhiều lính vũ trang đã đến bắt Yun, lúc đó anh đang nửa sống nửa chết, đi đến bệnh viện để khám nghiệm. Bác sĩ nói Yun không việc gì cả, anh chỉ bị mất nước. Bác sĩ bèn lấy nước dung dịch có pha muối (saline) và truyền nước đó vào người anh. Một trong những công an đứng một góc để quay phim. Mục đích của họ là để cho nhân dân biết rằng: “Chính phủ chúng ta có một trái tim đầy sự nhân đạo!” Họ dò động mạch của Yun một lúc lâu, nhưng không thể tìm được. Nên họ đã mặc kệ tiếp ống nước đó vào cơ bắp anh. Yun bắt đầu bị phù từ bắp tay lên đến vai. Sự đau đớn khủng khiếp đến nỗi anh lại ngất đi. Vẫn không hài lòng với cách đó, những công an lại suy nghĩ và cuối cùng họ lại nảy ra một “chiến thuật vĩ đại” để xử với Yun. Họ nói cho những tù nhân khác trong xà lim rằng: “Yun là một tên phản cách mạng nguy hiểm. Nó biết tội nó nặng nên nó đã giả vờ ốm và không ăn để chống lại nhà cầm quyền. Các bác sĩ đã khám nó và thấy nó không bị bệnh gì hết. Phòng giam này bị nó làm ảnh hưởng đem tai tiếng cho mọi người ở đây, vì đây là phòng giam ghê sợ nhất trong toàn trại giam. Nên tất cả phải tách mình ra khỏi tên phản cách mạng này và mỗi người phải hiệp đồng lại và đánh hắn. Nhưng ai làm điều này giỏi, thì cuối cùng sẽ được phần thưởng và được giảm án”. Ngoại trừ anh Li, những tù nhân còn lại, tuy tôn trọng Yun, nhưng vẫn chưa tin Chúa Jesus. Bị những công an xúi giục, những sự hận thù trong họ nổi lên và họ bắt đầu tấn công Yun. Những con người này là những tội phạm hình sự. Bây giờ hằng ngày, con người thứ hai của chúng mong muốn hành hạ Yun. Cho dù chúng có đánh đập và hành hạ anh đến đâu, thì mọi người đều mặc kệ. Bị rơi vào tay những tên này còn khủng khiếp hơn là rơi vào tay những viên công an!

Chúng đưa đồ đạc của Yun đến chỗ đi tiểu cạnh tường (trong mỗi xà lim có một chỗ đi tiểu. Còn đi ngoài, người ta phải đợi đến giờ cho phép đi ra ngoài khu nhà tù). Nếu đi tiểu, bọn chúng sẽ cố ý đi trúng vào đầu Yun. Anh quá yếu không thể chống đỡ lại được và chỉ biết âm thầm chịu đựng. Có một ngày kia khi những tù nhân được phép đi ngoài, chúng đưa Yun ra nhà vệ sinh và bắt Yun phải đại tiện cho được. Tội nghiệp cho Yun, vì đã hai tháng liền không ăn đến một hột cơm, làm sao anh có thể đi ngoài được?

Sau đó, một nhân viên cai tù lực lưỡng và thô bạo đi qua, cầm roi điện trong tay. Thấy cảnh đang diễn ra, viên cai tù nói với một giọng cười độc ác: “Hãy để nó cho tao”. Hắn vung roi điện ra, chạm vào hông sườn Yun. Một luồng điện giật chạy qua thân thể anh giống như những con rắn, rết cắn. Thấy Yun không cử động gì, viên cai tù xốc anh lên như thể anh là một con búp bê bằng thạch cao, rồi ném anh xuống sàn nhà. Và làm như vậy nhiều lần (lúc đó Yun chỉ còn lại da bọc xương, anh chỉ còn nặng ba mươi cân, nên rất dễ cho viên cai tù tung hứng anh), dày đạp anh và nhạo báng nói: “Hãy dậy và bò đi!” viên cai tù có ý nói giỡn chơi với anh như anh là một con chó. Lúc đó có hàng trăm tù nhân đứng xung quanh cười thích thú.

Thình lình, trong số các tù nhân có một thanh niên trẻ bước tới. Người đó là em trai của vợ Yun, vì đã vi phạm luật pháp nên phải bị tù, ở cạnh xà lim với Yun. Người đó nhào tới Yun và khóc lóc. Anh cai tù đang hăng máu như một con chó sói đã đánh người kia bằng một roi điện và hét lên, rủa sả: “Mày là ai, tại sao mày dám cả gan đến đây ngăn cản và la khóc?”

Người thanh niên nói: “Tôi là em vợ của anh ta.”

“Hãy cút ngay, nếu không tao cho mày ăn roi điện bây giờ!” Cai tù hét lên, đe doạ. Người kia không biết làm gì hơn là nghe theo.

Chuyện này xảy ra vào Tháng Hai Âm Lịch. Lúc đó, trời tối, mây mù và gió bấc lạnh buốt thổi trên những đồng bằng miền bắc vào lúc sắp sang xuân. Sau một thời gian được phép đi dạo trong sân nhà tù, những tù nhân phải trở về phòng giam mình. Yun bị quăng ở cầu tiêu, mặc một chiếc áo sơ mi cũ bên trong một chiếc áo bông sờn rách. Phía dưới thân thể anh chỉ có duy nhất một chiếc khăn quấn. Đó là cái khăn, trong đêm bị bắt, anh Minh, một đầy tớ Chúa đã đưa cho anh. Lúc đó anh Minh đã ân cần nói: “Thời tiết thì lạnh như cắt, cậu phải quàng chiếc khăn này.” Từ lúc đó, Yun thường đem theo. Tất cả những quần áo khác, kể cả cái quần của anh đều bị tịch thu. Nhưng vì chiếc áo bông đã quá cũ nát, nên không bị lấy mất.

Yun nằm một mình trên nền đất, bị bỏ rơi, không bạn bè. Ai sẽ đến để an ủi tấm lòng đau thương của anh? Ai sẽ thương đến anh? Anh bị khinh bỉ và trong con mắt họ, anh là một con chó không hơn không kém. Anh muốn kêu lên, nhưng không còn giọng để kêu. Anh muốn khóc, nhưng nước mắt đã cạn khô. Anh nhấp môi và hát bằng một giọng buồn thảm:

“Tôi ngước mắt lên hướng cùng Ngài. Hỡi Đấng ngự trên các tầng trời. Mắt kẻ tôi tớ trông nơi tay ông chủ mình. Mắt tớ gái trông nơi tay bà chủ mình thế nào, thì mắt chúng tôi ngưỡng vọng Thiên Chúa Tự Hữu Hằng Hữu chúng tôi thể ấy. Cho đến chừng nào Ngài thương xót chúng tôi. Đấng Tự Hữu Hằng Hữu ôi! Xin thương xót chúng tôi, xin thương xót chúng tôi; Vì chúng tôi quá chán sự khinh dể. Linh hồn chúng tôi quá chán sự nhạo báng của kẻ an dật, và sự khinh dể của kẻ kiêu ngạo.” (Thi Thiên 123).

Đến chiều, Yun được đưa vào phòng giam. Những tù nhân cứ tiếp tục đi tiểu tiện vào người anh. Anh khóc nói với Chúa: “Chúa ơi, con xin Ngài tha cho họ”. Yun có một tách uống chè buộc bên hông. Một chị em ở huyện A đã tặng cho, khi đến thăm anh. Trên chén có hình thập tự giá và đối với Yun đó là một bảo vật. Bây giờ, những tên tội phạm hình sự kia, mất hết tính người đã giật lấy chiếc chén đó quăng vào thùng nước tiểu. Anh cố gắng lấy nó lên, buồn rầu và hết sức khó khăn, anh đã thò vào trong thùng nước tiểu để vớt cái chén lên. Sau đó anh đã giữ chặt nó lên ngực và khẽ rên lên. Anh cầm nó dường như nó là một người bạn đã bị biệt tăm từ lâu và không thể để cho mất đi nữa.

Chẳng bao lâu, sự thịnh nộ của Đức Chúa Trời đã giáng trên những tù nhân này. Từng người một, đều bị một chứng ung nhọt, đến mức không thể chịu đựng được nữa, và không thể ngủ cả ngày lẫn đêm. Đức Chúa Trời toàn năng đã che chở đứa con trai của Ngài, bởi vì Yun không bị sao cả. Anh không bị đến một chút trên thân thể mình. Những tù nhân mới nghiệm thấy đây là điều rất kỳ lạ và đã để cho anh ngủ ở giữa họ. Họ đem tấm chăn của tên đứng đầu (tên đó tàn bạo nhất và bị nhiều ung nhọt nhất) đắp cho Yun. Dẫu sao, Chúa đã che chở cho Yun và anh không bị một chút gì.

Trước khi mọi điều đó xảy ra, anh Li đã bị đưa sang phòng khác, và một tù nhân khác đến thế vào chỗ đó, một người có họ là Yu, thay chỗ Li, là người bạn của Yun. Yu thấy mọi điều xảy ra và nhanh chóng thay đổi thái độ mình. Anh bắt đầu đứng vào chỗ của Li là phục vụ Yun. Chúa đã đặc biệt ban phước cho con người này. Về sau, anh đã trở thành một Cơ-đốc nhân tích cực. Công an đã nghĩ rằng, chắc chắn Yun sẽ chết, nhưng họ không thể cậy miệng Yun nói đến nửa lời. Nếu anh chết, làm sao họ có thể báo cáo cho cấp trên của mình được? Và bèn nghĩ ra một kế khác. Họ sai nhiều cô chăm sóc vào nhà tù, cám dỗ để cho Yun mở miệng và tìm cách bỏ ít hạt cơm vào miệng của Yun. Một trong những lý do là để sau khi Yun chết, họ có thể chìa tấm ảnh này ra làm tài liệu. Thêm vào đó, họ sử dụng tấm ảnh này để tuyên truyền cho dân chúng về tinh thần “chủ nghĩa cách mạng nhân đạo vĩ đại” của mình. Dù vậy, không một hạt cơm hay một giọt nước vào miệng anh, vì anh sẽ lại nhổ ra. Tuyệt vọng, họ cho phép mẹ và vợ anh đến thăm, hy vọng họ nói điều gì đó. Từ lúc anh bị bắt cho đến giờ, gia đình anh không được phép thăm.

Từ ngày hai mươi lăm Tháng Một cho đến mùng bảy Tháng Tư, năm 1984, Yun đã kiêng ăn bảy mươi tư ngày và đêm mà không uống một giọt nước nào, vì cớ Hội Thánh, vì nhiều linh hồn trong tù; và anh đã được đắc thắng trong chốn lao tù. Bạn đọc thân mến, trong lịch sử sáu nghìn năm của nhân loại, bạn đã nghe thấy có ai không hề ăn uống trong bảy mươi tư ngày mà còn sống không? Nhưng con người như vậy đã có mặt trong thế hệ này. Hơn nữa anh là một người chất phác, vô học thức, một người giảng Tin Lành đơn sơ. Đó là công việc quyền năng của Đức Chúa Trời, một phép lạ kỳ diệu. Trong vòng bảy mươi tư ngày không bình thường đó, không thể kể hết sự nhục nhã, phỉ nhổ là những trận đòn thập tử nhất sinh mà anh phải hứng chịu. Trong sự đau đớn đó, có roi điện và những dụng cụ tra tấn khác, và tất cả các ngón tay anh đều bị đâm bằng những mũi kim to. Nếu đó không phải là sự bảo vệ của Chúa, thì ở trong sự tra tấn như vậy, không phải một Yun mà là một nghìn Yun cũng đã chết từ lâu rồi.

Vào ngày bảy Tháng Tư, buổi sáng sớm, Yun thấy một khải tượng: nhiều anh chị em đang quỳ gối ngoài bức tường nhà tù giơ tay lên trời cầu nguyện. Anh thấy mình yên nghỉ trong ngực mẹ và vợ mình, cô em gái và những anh chị em đang than khóc. Sau đó, anh thấy có một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi đang ngồi trên khung xe đạp của nó và nói: “Chú ơi, cháu hát cho chú một bài nhé!” Nó bắt đầu hát: “Đức Chúa Jesus phán với ông: Ta là Đường Đi, Lẽ Thật, và Sự Sống. Không ai đến cùng Cha nếu chẳng bởi Ta.” (Giăng 14:6). Khi Yun đạp xe, nghe thấy tiếng nó hát, anh được thêm sức lực.

Sau đó, anh nhìn thấy một khải tượng nữa, như khải tượng trước được lặp lại: vô số ong sắt, bọ cạp và rết rắn độc lại tấn công. Vào tám giờ sáng, những công an nói Yu hãy đưa Yun đến phòng khảo cung. Mẹ và vợ anh đã đến sớm hơn. Nhưng công an không muốn cho họ thấy trực tiếp anh. Họ lại muốn sử dụng tra tấn cực hình để bắt anh nói. Nên anh vừa đến phòng, thì những công an đã lập tức quất roi điện vào người anh, y như anh đã trông thấy trong khải tượng. Yun ngất đi. Khi anh nằm bất tỉnh, thân thể anh cảm thấy rất ấm áp và dễ chịu. Anh cảm thấy như có những giọt nước ấm tươi mát đổ lên mặt anh. Yun dần dần tỉnh lại. Giống như trong khải tượng, anh đã thấy vào lúc sáng, anh thấy mình đang nằm trong ngực mẹ và những giọt nước mắt bà chảy xuống gương mặt anh như những hạt ngọc. Deling vợ anh, chị và em gái, và nhiều anh chị em trong Chúa, tất cả tám anh chị em vây xung quanh anh. Họ không thể nhận ra anh. Mặt anh gần khô, da bọc sát đôi gò má nhọn. Thân thể anh giống như một cái que. Kết quả là, mắt anh rộng hơn, đôi môi nhô ra và mở rộng. Anh không thể đóng miệng lại được, nên thấy hai hàng răng vàng đục. Tóc anh bết trên khuôn mặt và râu anh mọc tua tủa. Gương mặt anh lấm những vết máu khô và quần áo vô cùng bẩn thỉu. Họ không thể kiềm chế được tiếng than khóc. Deling kinh hoàng và cô gần bất tỉnh. Thấy cảnh đó, thì đến người cứng rắn, có lòng chai đá đến đâu cũng phải khóc.

Yun cảm thấy một lớp sóng quyền năng tuôn tràn qua anh. Anh đã chuẩn bị để nói ngày hôm đó. Anh đã bắt đầu nói, chị gái anh đã nhanh chóng dùng tay bịt miệng anh lại. Cô biết anh đã khước từ không thú nhận và không ăn bảy mươi tư ngày rồi. Nếu bây giờ anh nói, anh sẽ bị tra tấn cực hình, nhưng bằng một sức mạnh siêu nhiên, Yun đã gạt tay chị ra và tuyên bố dõng dạc: “Chớ trông cậy nơi các vua chúa {là} con của loài người, không có sự giải cứu.” (Thi Thiên 146:3). “Thà nương náu mình nơi Đấng Tự Hữu Hằng Hữu Còn hơn tin cậy vua chúa.” (Thi Thiên 118:9). Sau đó, anh nắm chặt tay anh A-hong và nói: “Anh ơi, sự giàu có không thể làm hư hỏng chúng ta, sự đe dọa không thể đánh bại được chúng ta, sự nghèo đói không thể lay chuyển được chúng ta, hãy tin cậy Đức Chúa Jesus và hãy mạnh mẽ. Cha Thiên thượng đã nói cho tôi biết là anh sẽ đến thăm tôi hôm nay.”

Khi nghe thấy những lời đó, không ai có thể kiềm chế thêm được nữa, tất cả họ đều than khóc thảm thiết. Sau đó, bằng một tiếng kêu xé lòng, anh nói: “Mẹ ơi, con trai của mẹ đói! Mẹ ơi, con trai của mẹ khát! Mùa thu đã qua và mùa đông đã tới. Trời thì lạnh. Tại sao mẹ không đem áo trong cho con trai mẹ? Mẹ ơi, con trai mẹ đói! Con trai mẹ khát!” Một chị em đã chạy nhanh ra ngoài cổng nhà tù và mua ít thức ăn. Mẹ anh, nước mắt dàn dụa, nói với anh: “Không phải là mẹ không lo cho con, đã nhiều lần mẹ muốn gửi quà, nhưng không thể đưa cho con được!”

Yun kêu lên: “Mẹ ơi, con trai mẹ đói và khát không phải là vì bánh và nước đời này, nhưng vì những linh hồn! Nếu con được giảng Tin Lành để cứu những linh hồn, thì đó là đồ ăn duy nhất mà con cần!”

“Mẹ ơi, con đã kiêng ăn bảy mươi bốn ngày rồi và Chúa nói là con sẽ gặp mẹ hôm nay, nhưng cũng có thể là con sẽ bị đánh đến chết. Mẹ ơi, hôm nay mẹ có đem theo thịt và huyết Chiên Con không?”

Lúc đó, những chị em chạy đi mua thức ăn trở vào cầm một bọc đủ các loại bánh dòn khác nhau và một hộp nước hoa quả. Anh đã đưa bánh lên, chúc phước, và đưa cho mẹ, Deling, A-hong, và những anh chị em còn lại. Anh nói rất trịnh trọng: “Đây là thân thể của Chúa đã vì chúng ta mà phó cho. Chúng ta hãy làm điều này để nhớ đến Chúa.” (I Cô-rinh-tô 11:24). Mỗi người đều cúi đầu nhận bánh Tiệc Thánh.

Sau đó Yun rót một ít nước hoa quả. Rồi anh chúc phước, uống một ngụm, đưa cho họ và nói: “Đây là huyết Chúa đã đổ ra vì chúng ta. Con nghĩ rằng, đây là lần cuối cùng con dự Tiệc Thánh chung với mẹ, Deling, và các anh chị em. Con sẽ gặp lại mẹ, Deling và các anh chị em trên thiên đàng.” Những lời của anh đã xuyên thấu vào trong trái tim người mẹ, Deling, và mọi người trong phòng. Chị anh ôm lấy anh, lo lắng nói: “Yun, làm sao em có thể bỏ lại mẹ già một mình và người vợ trẻ mà chết được? Hơn nữa Deling đang có thai tháng thứ năm. Sao em lại nhẫn tâm như vậy?” Mẹ anh kêu lên: “Yun, con không thể chết được! Các anh em con đã quỳ gối cả ngày hôm qua ở nhà mình để cầu nguyện. Không có sự khó khăn nào không thể giải quyết được. Con trai ơi, con không thể chết được!”

Sự kiện đó xảy ra trong phòng khảo cung có những công an an ninh đang nhìn vào. Đức Chúa Trời đã dùng cánh tay quyền phép Ngài để bảo vệ buổi Tiệc Thánh trịnh trọng và xúc động này. Sau đó, khi xong rồi, giống như là những công an vừa tỉnh lại sau khi mơ màng. Một anh đã đập bàn và thét: “Chúng mày làm gì ở đây thế hả? Đủ rồi! Hãy cút khỏi đây ngay! Hãy đưa Yun về phòng!”

Làm sao mẹ anh lại có thể để cho ai đưa con trai mình đi? Làm sao Deling lại để cho chồng mình bị đưa đi? Làm sao những anh chị em trong Chúa lại đành lòng để người anh em yêu dấu mình bị đưa đi như vậy? Mẹ và vợ Yun giữ chặt anh, những người còn lại cầm chặt tay anh. Những cai tù tìm cách tách họ ra bằng những cú xô, đạp, đẩy họ xuống nền nhà, và cuối cùng kéo Yun ra khỏi sự níu kéo của họ. Chúng đưa anh đi qua cánh cổng sắt, và đóng lại cái rầm. Mẹ của Yun đấm ngực, kêu to: “Con trai ơi, hãy nhớ lời mẹ, hãy mạnh mẽ và tiếp tục sống!” Từ phía bên kia cánh cổng, giọng của Yun vang ra: “Hãy trở về, giảng Tin Lành, và cứu linh hồn. Hãy nói với Hội Thánh cầu nguyện cho con và kiêng ăn…” Giọng anh xa dần. Mẹ của Yun, Deling, A-hong và những người còn lại vẫn đang khóc, nhưng bị bắt buộc phải rời khỏi phòng khảo cung. Họ đi qua đường chính của thành phố tấp nập, than khóc. Mọi người ở chợ thấy lạ, chạy lại xung quanh họ và hỏi có chuyện gì.

Xem tiếp: Hoa Huệ Giữa Chông Gai – 05 (d)
https://timhieutinlanh.com/hoa-hue-giua-chong-gai-05-d/