Hoa Huệ Giữa Chông Gai – 05 (b)

1,624 views

Youtube: https://youtu.be/3TkCirPGVYg

MP3 OpenDrive:
https://od.lk/d/MV8xOTgwMDI1Mzlf/HoaHueGiuaChongGai_05b.mp3

MP3 SoundCloud:
https://soundcloud.com/huynh-christian-timothy/hoahuegiuachonggai-05b

Tải xuống bài viết, mp3, và video tại đây:
https://od.lk/fl/MV8yMDkxNzgyNF8

Anh Hùng Đức Tin
Hoa Huệ Giữa Chông Gai

Nguyên tác: Danyun
Chuyển ngữ: Vô Danh

Người Công Dân Thiên Quốc – Phần 2

Chương 5: Đừng Là Một Giu-đa

Trong khi Yun đang đi chuyến công tác về phía nam. Đức Chúa Trời đã ban cho anh một bài hát lạ thường. Nội dung nhắc nhở đừng sờn lòng nản chí; Một sự cảnh tỉnh đối với những tín đồ: “Đừng làm một Giu-đa”. Bài hát nhắc nhở Hội Thánh Trung Quốc, bắt buộc phải anh dũng làm một chứng nhân trung tín cho Đức Chúa Trời và gạt bỏ tất cả những sự thoả hiệp với những quyền lực của thế giới này và những thế lực của nó. Một điểm mà sắp tới Yun sẽ được thử luyện.

Vào Tháng Tư năm 1979, chính phủ đã cho phép Hội Thánh mở cửa dưới sự kiểm soát của Phong Trào Ba Độc Lập. Những người đầu đàn, những giám mục và các Cơ-đốc nhân, thuộc vào thành phần những Hội Thánh này, họ đều trở nên thành viên của Hội Thánh Ba Độc Lập là Hội Thánh có đăng ký. Sự đói khát thuộc linh lên cao, và nhiều nơi, mọi người đã đổ về những Hội Thánh đó. Lần đầu tiên, kể từ nhiều năm nay, họ được phép cầu nguyện và nghe giảng Tin Lành, nhiều điều tốt đẹp đã diễn ra trong thời gian này. Tuy nhiên, tất cả những người không công nhận sự kiểm soát của chính quyền cộng sản vô thần trên Hội Thánh đã chấp nhận bị coi là liên quan với Hội Thánh tư gia. Trong toàn Trung Quốc những nhóm này đều gia tăng về số lượng và về sức mạnh.

Cho đến những năm tám mươi những Hội Thánh tư gia ở Trung Quốc hoạt động rất độc lập với nhau. Nhưng vì đã phát triển, nên họ đã dần dần hiệp lại thành những mạng lưới khác nhau. Bằng cách đó, trong toàn Trung Quốc, họ đã hiệp với nhau. Một thực tế mà về sau đó chúng ta sẽ thấy.

Kinh nghiệm ở những nước cộng sản cho thấy là ở đó có những biện pháp hữu hiệu được áp dụng để đạt đến sự kiểm soát trên Hội Thánh bí mật, cũng như đã xảy ra ở Trung Quốc. Một trong những hiệp pháp đó thường được gọi là phương pháp “găng tay nhung”.

Vào cuối những năm tám mươi, đảng cộng sản Trung Quốc đã cùng với công an bộ nội vụ, những người lãnh đạo tôn giáo, và những nhân vật có thế lực khác triệu tập một cuộc hội nghị ở vùng Yun xuất thân. Đó là phần của chiến lược để dành sự kiểm soát trên Hội Thánh Ba Độc Lập; tức là xây dựng một tổ chức tôn giáo dưới sự điều khiển của chính phủ. Vào thời gian đó, còn rất khó nhận biết được những mưu đồ chính trị sâu xa. Một trăm hai mươi đại biểu đến dự đại hội, đại diện cho Đạo Chúa, Hồi Giáo, Phật Giáo và Lão Giáo. Mục tiêu của cuộc họp là bầu cử một ban chủ tịch cho mỗi tôn giáo. Chính phủ đã thực sự tiến cử Yun làm chủ tịch cho những người Tin Lành trong ban này. Khi đi đến sự thống nhất, đa số đã đồng ý chọn anh. Chỉ có vài người Thần học tự do và vài Cơ-đốc nhân khác đã tuyên bố ly khai với Hội Thánh trong những năm năm mươi không tán thành theo ý kiến đó thôi. Một trong những người đó, tên là Hồ, đã tuyên bố trước đại hội rằng, Yun hoàn toàn không tương xứng với vị trí này. Ông nói, Yun không có trình độ, và cũng không bao giờ học Thần học. Hơn nữa, ông còn lên án Yun và những Cơ-đốc nhân khác là những giáo sư giả. Hồ đã nói tiếp rằng, mình đã tin Chúa từ khi lọt lòng mẹ, mặc dù ông có từ bỏ niềm tin trong thời kỳ cách mạng văn hoá. Ông đã khoe là từng học trong một trường truyền giáo. Ông tiếp tục nói với ngụ ý rằng, mình là người xứng đáng với vị trí đó, có thể đại diện tốt nhất cho Hội Thánh Trung Quốc ở vùng này, sau khi tự do tôn giáo đã được tái lập. Ông đã chỉ thẳng vào mặt Yun và một vài người khác, theo ông là có những hoạt động đảo chính. Ông gọi họ là những nhà truyền giáo giả, thực hành những sự gớm ghiếc như đuổi quỷ và cầu nguyện chữa bệnh. Ông lên án họ làm rối loạn mọi người và gây rối trật tự xã hội.

Công an bộ nội vụ và những người của cơ quan đảng cộng sản đều hài lòng về bài diễn thuyết này. Họ vui mừng về sự công kích, vì họ nhận thấy rằng người này đã sẵn sàng để được họ dùng, nhằm chiếm được một địa vị trong hệ thống tôn giáo. Hồ được khích lệ, càng chỉ trích Yun và những nhà truyền giáo khác. Ông chỉ huy công an nói rằng, những chuyện xì-căn-đan trong vòng Cơ-đốc nhân ít khi lộ ra bên ngoài. Bây giờ, ông muốn nghe nhiều hơn và hỏi Hồ: “Hãy kể cho chúng tôi biết, những giáo sư giả này đã làm rối loạn trật tự xã hội ra sao.” Được khích lệ để nói tiếp, nên Hồ càng tự tin hơn. Giọng nói của Hồ càng oang oang với những sự lên án Yun, trong khi anh vẫn yên lặng. Nhưng cuối cùng, Yun không chịu nổi nữa, vì cứ có những sự lên án tiếp tục chống lại Hội Thánh tư gia và những giáo sĩ cùng những người được Đức Chúa Trời kêu gọi làm lãnh đạo thuộc linh. Hội Thánh của Đức Chúa Trời Hằng Sống bị bôi xấu. Yun đã đứng dậy khỏi ghế và bảo: “Trong Danh Đức Chúa Jesus ở Na-xa-rét, tôi truyền cho ông hãy im ngay.”

Tất cả những người đó đều sững sờ. Người thanh niên hai mươi hai tuổi này cho mình là ai mà dám quở mắng một người lớn tuổi hơn mình và có học thức hơn, bằng cách thô kệch như vậy? Anh không tôn trọng họ hay sao? Được đầy dẫy Thánh Linh, Yun vẫn chưa nói hết câu, và anh tiếp tục: “Đức Chúa Trời không hài lòng về buổi họp này.” Trong khi đó, anh chỉ tay vào Hồ và nói: “Sự ô nhục đổ trên ông vì sự làm nhục Hội Thánh trước mặt những người vô tín! Đức Chúa Jesus Christ sẽ xét đoán ông! Lời Thánh Kinh nói cho chúng ta rằng, chúng ta đừng mang ách chung với kẻ chẳng tin. Sự sáng làm sao có thể hiệp với sự tối tăm được chăng?”

Một vài anh chị em đến chỗ Yun và xin anh hãy ngồi xuống. Những người hướng dẫn cuộc họp im bặt. Nhưng họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, và một người trong số họ đập bàn. Ông đã đề phòng những kẻ gây rối và khiêu khích. Ông đã ra lệnh cho họ hãy lập tức rời buổi họp ngay. Yun đã nói lớn, đáp lại: “Tôi đi và sẽ không bao giờ tham gia một buổi họp như thế này”. Anh đã làm một sự lựa chọn. Qua đó, anh đã để cho Đức Chúa Trời hợp pháp đưa anh qua con đường được đánh dấu bởi sự đau đớn và cực khổ. Ngay sau buổi họp đó, có Lời Chúa đến với anh. Lần này liên hệ đến những người lãnh đạo chỉ biết nghĩ đến mình mà không lo cho Hội Thánh. Anh đã khóc, khi nghĩ đến Thánh Kinh trong Ê-xê-chi-ên 31:1-6: 

1 Có lời Đấng Tự Hữu Hằng Hữu phán cho ta như vầy:
2 Hỡi con người, hãy xoay mặt về các núi của I-sơ-ra-ên, và nói tiên tri nghịch lại nó,
3 rằng: Hỡi các núi của I-sơ-ra-ên, hãy nghe lời của Chúa Tự Hữu Hằng Hữu. Chúa Tự Hữu Hằng Hữu phán với các núi, các đồi, hầm hố, và nơi trũng như vầy: Này, Ta, chính Ta sẽ giá gươm trên các ngươi, hủy hoại các nơi cao của các ngươi.
4 Bàn thờ các ngươi sẽ bị phá hoang, tượng mặt trời các ngươi sẽ bị bẻ gãy; Ta sẽ ném bỏ những kẻ bị giết của các ngươi trước mặt thần tượng các ngươi.
5 Ta sẽ đặt những xác chết con cái I-sơ-ra-ên ra trước mặt thần tượng chúng nó, và rải hài cốt các ngươi khắp chung quanh bàn thờ các ngươi.
6 Bất cứ nơi nào các ngươi ở, thì thành ấp sẽ bị hủy hoại, các nơi cao sẽ bị hoang vu, đến nỗi bàn thờ các ngươi bị hủy hoại hoang vu, thần tượng bị đập bể và không còn nữa, tượng mặt trời nát ra từng mảnh, và mọi công việc của các ngươi sẽ bị xóa sạch.

Kể từ thời gian đó, đoạn Thánh Kinh này là một hòn đá móng trong sự phục vụ của Yun, nhắc nhở anh, đừng thành lập một Hội Thánh bị chính phủ hay những quyền lực thế gian kiểm soát. Kể từ ngày anh ra khỏi buổi họp, anh cảm thấy mình được tự do như một con chim. Giống như anh đã thoát khỏi cạm bẫy, mà ma quỷ đã cài đặt. Cả những lời của tiên tri Giê-rê-mi đã làm xúc động lòng anh:

Giê-rê-mi 1:5-7, 18-19

“5 trước khi ngươi sinh ra, Ta đã biệt riêng ngươi, lập ngươi làm kẻ tiên tri cho các nước.
6 Tôi thưa rằng: Ôi! Hỡi Chúa Tự Hữu Hằng Hữu, này tôi chẳng biết nói gì, vì tôi là con trẻ.
7 Nhưng Đấng Tự Hữu Hằng Hữu lại phán: Chớ nói: Tôi là con trẻ; vì ngươi sẽ đi khắp nơi nào Ta sai ngươi đi, và sẽ nói mọi điều Ta truyền cho nói.

18 Này, ngày nay, Ta lập ngươi lên làm thành vững bền, làm cột bằng sắt, làm tường bằng đồng, nghịch lại cả đất này, các vua của Giu-đa, các quan trưởng của nó, các thầy tế lễ của nó, và dân trong đất.
19 Chúng sẽ đánh lại ngươi, nhưng sẽ không thắng ngươi, vì Ta ở cùng ngươi để giải cứu ngươi. Đấng Tự Hữu Hằng Hữu phán vậy.” 

Có một sự kêu gọi lớn trên anh. Đối với chính quyền, anh bị coi như kẻ thù của nhân dân. Công an săn lùng anh không thôi. Những lời Chúa nói trước khi Ngài về trời, nung nấu trong lòng anh. “Nếu có ai không tiếp nhận các ngươi thì hãy đi ra khỏi nhà đó hay khỏi thành phố đó… hãy đi rao truyền, Nước Trời đã gần rồi… Hãy đi chữa lành người bệnh, khiến sống kẻ chết” (Ma-thi-ơ: 10:7,8,13). Sau cuộc gặp gỡ với chính quyền, giờ đây, anh và các anh em lãnh đạo khác đã nhìn thấy rõ nhiệm vụ của mình hơn. Đức Chúa Trời đã dùng cái nhìn bên trong của họ giúp đỡ họ xây dựng một Hội Thánh, chỉ duy nhất được thành lập trên Lời của Đức Chúa Trời và không phụ thuộc vào tổ chức do con người đặt ra. Điều đó có nghĩa là cuộc đời của người giảng Tin Lành phải luôn luôn lẩn trốn. Vào thời gian đó, Chúa đã ban cho Yun một khải tượng kỳ lạ về Nước Trời. Anh được ban nhiệm vụ khai triển khải tượng và cùng làm việc chung với những đồng lao có một khải tượng với anh. Đức Thánh Linh đã dạy anh một bài hát, có đoạn kết là: “Lúa mì và cỏ lùng mọc lẫn lộn. Phi-e-rơ và Giu-đa đều có cả. Một người thì yêu mến Chúa. Người kia thì lừa dối Ngài. Hỡi những tôi tớ Chúa, đừng sợ hãi, hãy đứng lên và gọi đích danh tôi ra!”

Sau đó, những Hội Thánh tư gia Trung Quốc đã cùng nhau ra một cương lĩnh nói về những mục tiêu và niềm tin căn bản của họ. Mục thứ ba của cương lĩnh này liên hệ đến Hội Thánh Ba Độc Lập: “Tất cả những người giảng đạo và những cộng tác viên trong những buổi họp phải nhận biết rằng, Hội Thánh Ba Độc Lập không phải Hội Thánh theo ý Chúa. Chúng ta không được phép dự phần vào đó, thay vào đó, chúng ta phải cố gắng cứu những con chiên bị Hội Thánh này kiểm soát.”

Điểm bốn của cương lĩnh này là nêu lên những đặc điểm chính của một buổi nhóm Cơ-đốc thật sự. Trong đó nói rằng, thân thể Đấng Christ, cô dâu chỉ có thể được hình thành bởi những người được tái sinh. Đó là những người ý thức được tình trạng của mình trước Đức Chúa Trời, đó là ăn năn tội lỗi và xưng nhận Đức Chúa Jesus là Đấng Cứu Chuộc và Chúa của mình. Họ phải quay khỏi con đường gian ác và nhận lãnh ân điển của Đấng Christ. Cho nên, Hội Thánh không phải là một toà nhà, cũng không phải là một tổ chức, mà là một thân thể, một cơ chế sống. Lời của Đức Chúa Trời giải thích rõ ràng rằng, một Hội Thánh như vậy được hình thành bởi những viên đá sống, mà hòn đá móng là Đức Chúa Jesus Christ. Để chứng tỏ sự tận trung của họ đối với Phúc Âm, những người lãnh đạo Hội Thánh tư gia đã khẳng định một lần nữa vào năm 2000, rằng họ không đặt trọng tâm vào việc xây dựng những toà nhà Hội Thánh. Mà hơn thế, họ dồn mọi phương tiện cho sự rao giảng Tin Lành và cho công tác truyền giáo. Tất cả những điều đó thách thức hệ thống tôn giáo ở Trung Quốc – cũng giống như vậy, ở tây phương đây cũng sẽ là một sự vấp phạm.

Chương 6: Sự Bắt Giam và Chạy Trốn

Vào năm 1980, Yun trở thành một trong những người giảng đạo dẫn đầu đã phô bày Hội Thánh Ba Độc Lập giống như bản chất của nó. Chẳng bao lâu sau, anh phải đương đầu với những hậu quả của hành động mình. Mười tám năm tiếp theo của cuộc đời anh là một chuỗi của sự chạy trốn, giảng Tin Lành, bị ruồng bỏ, bị bắt giam, và tra tấn cực hình. Anh chịu đau khổ và than khóc nhiều vì cớ những sự nguy hiểm mà anh làm cho gia đình mình phải chịu cùng. Nhưng anh luôn luôn nói: “Tình yêu giục giã tôi làm tiếp tục.”

Vào một ngày Tháng Sáu năm 1981, Yun ở một làng ở miền nam tỉnh Hà Nam. Anh gặp gỡ với những cộng tác viên đáng kính của Hội Thánh tư gia ở vùng đó. Sự thảo luận của họ tập trung vào việc phơi bày Hội Thánh Ba Độc Lập như bản chất của nó, và xây dựng Hội Thánh thật sự của Đấng Christ qua sự truyền bá Tin Lành. Họ hoạch định những bước để truyền giảng Tin Lành.

Đó là vào một đêm tối đen và gió, những đám mây che phủ bầu trời sao sáng. Yun giảng hăng say về thập tự giá của Đấng Christ và về sự sẵn sàng của Đức Chúa Jesus chịu lấy thập tự giá. Anh nói, cũng giống như những sứ đồ đầu tiên, họ cũng phải sẵn sàng chịu khổ và vì cớ Tin Lành sẵn sàng chấp nhận cái chết. Có hơn một trăm Cơ-đốc nhân đã nhóm lại. Họ đều được sứ điệp đó đụng chạm.

Thình lình, có những tiếng xe máy trong đêm và trong phòng nhóm, người ta có thể nhận thấy tiếng súng nổ. Sau đó có hơn ba mươi công an đã ập vào với những dùi cui, dây da, và súng lục. Họ lập tức phát hiện ra Yun, kẻ hay gây rối trị an. Họ bắt anh, còng tay lại và bắt anh phải quỳ ra giữa nhà. Đôi vợ chồng chủ nhà, cũng bị còng tay. Công an Trung Quốc đặc biệt nổi tiếng về sự tàn bạo và sự cứng rắn. Họ không ngại gì mà không hành hung những người bị tình nghi, đánh đập họ, và đôi khi bắn bỏ.

Một vài Cơ-đốc nhân chống cự thì bị dày đạp và xô xuống nền nhà, trước khi bị trói. Yun cũng vẫn bị đấm đá tiếp tục. Họ muốn qua đó bắt anh phải khai ra, ai là người tổ chức buổi họp này. Anh giải thích cho họ, anh là người chịu trách nhiệm duy nhất. Nhưng sau đó, có một người khác bước ra và nhận lấy trách nhiệm. Những người công an càng giận dữ và đánh đập điên cuồng hơn. Trừ một vài bà cụ, tất cả đều bị đánh dã man. Sau khi họ đã ghi tên họ và địa chỉ, thì công an thả đa số ra, nhưng họ bắt giữ Yun và một vài người khác. Họ bị tống lên xe để đưa về đồn. Nhưng vì vội vã, nên công an đã dồn quá nhiều người lên xe, nên lốp xe đã bị non hơi. Để không phải ngủ đêm ở giữa trời nên những người công an đã ra lệnh cho Yun và những người khác hãy xuống xe và lập tức ra trình diện ở đồn công an. Họ biết rằng, Yun và những người khác không dám chạy. Cho nên họ đã tống xuống khỏi xe và để chạy khỏi. Đó là một khả năng Chúa đã ban cho để chạy trốn. Nhưng sau đó Yun đã bắt đầu kêu than với Chúa, khi anh đi một mình trong bóng đêm: “Chúa ơi, Chúa ơi, tại sao họ đã đối xử với con như vậy? Tại sao Ngài không che chở con?” Rồi Chúa đã nhắc cho anh câu Thánh Kinh, nói: “Các anh chị em đã được kêu gọi đến sự đó [sự chịu khổ vì danh Chúa], vì Đấng Christ cũng đã chịu khổ cho các anh chị em, để lại cho các anh chị em một gương, để cho các anh chị em theo dấu chân Ngài.” (I Phi-e-rơ 2:21).

Và anh lại nghĩ đến những lời: “Con hãy đi về phía tây và phía nam và truyền bá Tin Lành… Hãy quay lại, vì nước thiên đàng đã đến gần… Khi các ngươi bị bắt bớ ở nơi này, thì hãy chạy sang nơi khác.”

Anh lại đến một nơi khác, để phục vụ ở đó. Chẳng bao lâu sau, anh lại bị quen mặt với công an ở đó, như một kẻ “làm mất trật tự an ninh xã hội trong cả vùng”. Khi công an nhận thấy một vài người bị bắt không ra trình diện công an, họ đã tức giận sôi sục đến bắt từng ngôi nhà, kể cả nhà của Yun. Tất cả đều bị khám xét kỹ và tài sản bị tịch thu. Vợ của Yun quá sợ hãi đến nỗi cô không dám về nhà. Thậm chí công an đã đưa mẹ của Yun lên đồn để hỏi cung.

Nếu một con cái Chúa hay một người chăn bị bắt, thì cả gia đình cùng hứng chịu. Công an thường tịch thu toàn bộ của cải, thậm chí cả lương thực, để cho gia đình không có nơi nương tựa. Ở trường, những học sinh con em của họ bị các thầy cô giáo và các bạn bè cô lập và miệt thị.

Dưới con mắt của công an, Yun là một trong những tội phạm bị truy nã ghê nhất. Chẳng bao lâu sau, những tấm áp-phích có chụp ảnh của anh được treo ở những ngôi nhà, cột điện thoại, và những bờ tường. Mặc dù lúc đó anh đang 20 tuổi, công an coi anh là kẻ chịu trách nhiệm chính về những Hội Thánh bí mật trong cả tỉnh. Anh bị gán cho tội gây rối loạn và phản cách mạng, không sẵn sàng ra nhập và quy phục Hội Thánh chính quy và chịu sự kiểm soát của Hội Thánh Ba Độc Lập. Điều đó quả là đúng như vậy. Yun nói: “Những người giảng Tin Lành của chúng ta hoàn toàn khác với những người của Hội Thánh Ba Độc Lập được nhà nước ủng hộ. Thật ra, điều đó không phải là không bình thường, nếu công an lên án chúng ta là người gây mất trật tự trong xã hội và giảng một Chúa Jesus khác với của Hội Thánh chính quy. Đức Chúa Jesus đã nói với chúng ta: “Hỡi bầy nhỏ, đừng sợ gì. Hãy giảng Lời của sự sống cho dân tộc Trung Quốc, cho dù vì thế mà các con có phải chịu đựng.”

Trong những năm đầu tiên, sau khi tin Chúa, Yun bị bắt giam nhiều lần, nhưng anh luôn luôn chạy thoát được, trước khi công an phát hiện. Vào một đêm, anh và vợ là Deling cùng một vài Cơ-đốc nhân đang trên đường đến một buổi nhóm quan trọng. Ở một bến xe buýt, Yun bị một anh công an phát hiện, anh ta đã nắm lấy cổ áo Yun và nói: “Hãy đi theo tao!” Đồng thời anh công an đã túm chặt túi xách của Deling và Thánh Kinh của cô. Bỗng nhiên, Yun nghe rất rõ tiếng Đức Thánh Linh bảo anh: “Chạy đi!” Yun phản ứng bằng một giọng kêu to: “Chạy đi!” Đồng thời anh đã giật mình khỏi viên công an.

Anh đã có thể bỏ xa viên công an một quãng, trước khi nó nhận thấy điều gì vừa mới xảy ra. Sau đó anh công an đã hô hoán: “Hãy giúp với! Bắt tên gián điệp lại!” Những người có mặt quan sát sự kiện một cách sợ hãi và đôi chút sửng sốt. Yun và Deling đã chạy thoát được.

Đáng tiếc là viên công an đã giật được túi xách tay của Deling. Bên cạnh những thứ khác, công an còn tìm thấy những địa chỉ mà họ định đi thăm. Nên công an đã tức tốc đi khám xét tất cả những nơi đó. Tuy họ không thể tìm thấy Yun, nhưng thay vào đó thì chúng bắt giam rất nhiều người lãnh đạo thuộc linh tại địa phương.

Chương 7: Lại Chạy Trốn – “Đức Chúa Trời của Phi-e-rơ Là Đức Chúa Trời của Ngươi”

Vào năm 1983, chính phủ Trung Quốc tiến hành một cuộc thanh tẩy những thế lực mà họ gọi là những kẻ làm “ô nhiễm tinh thần”. Chính phủ tuyên bố rằng, kể cả những “tà giáo nguy hiểm”. Nhưng những tiêu chuẩn để họ quy cho là những “tà giáo nguy hiểm” đó là gì? Điều bất hạnh là tất cả những Hội Thánh tư gia ngoài phạm vi Hội Thánh Ba Độc Lập đều bị nhà nước liệt vào đó và bị coi là “những kẻ làm ô nhiễm tinh thần”.

Trong toàn đất nước, những Cơ-đốc nhân bị bắt giam và kết án nặng. Cuộc truy quét này cũng đánh vào Yun, những bạn bè đồng lao, và những cộng tác viên của anh ở tỉnh Hà Nam. Vào dịp đó, Yun có linh cảm sẽ có điều gì đó trầm trọng xảy ra. Vào một ngày kia, anh cầu nguyện với nhiều người bạn cho sự kêu gọi của Đức Chúa Trời đối với đời sống và sự phục vụ của mình. Những bạn bè đã nói cho anh biết rằng họ đã nhận được một lá thư của các Cơ-đốc nhân ở Thiểm Tây, một tỉnh phía tây Hà Nam. Họ xin có người đến chỗ họ để giúp đỡ thành lập những Hội Thánh mới và đào tạo những giáo sĩ truyền giảng Tin Lành. Một trong những người bạn đã nói với anh rằng, nhiệm vụ đến Thiểm Tây chỉ có thể dành cho anh vì anh đã được kêu gọi đi về phía tây để giảng Tin Lành và làm chứng nhân cho Chúa. Yun nói rằng, anh sẵn sàng lên đường.

Vào một buổi tối trước khi lên đường, anh cầu nguyện lâu với các bạn mình. Thình lình, có một khải tượng tối tăm, kinh khủng ập đến anh. Một con quái vật có gương mặt rùng rợn xông vào anh. Nhưng lập tức Yun kêu to: “Ha-lê-lu-gia! Chúng ta đã thắng bởi huyết Chúa Jesus! Chúa Jesus là Đấng chiến thắng!” Khi khải tượng đi qua, những người khác hỏi anh, có điều gì vậy. Yun nói với họ là có một con quái vật đến, định quật anh xuống đất và muốn ngồi trên anh. “Nó tìm cách dùng tay bịt miệng tôi lại. Sau đó, gần bị nghẹt thở, tôi thấy có một thiên sứ bay đến gần tôi. Tôi dùng hết sức chọc ngón tay vào mắt con quái vật. Nó ngã xuống nền nhà và tôi cùng với thiên sứ bay đi.”

Vào ngày hôm sau, Yun chuẩn bị lên đường, lần này đi bằng xe buýt đến Thiểm Tây. Những người lãnh đạo thuộc linh địa phương đã nhóm lại ba ngày trên ngọn đỉnh núi của tỉnh. Vào ngày thứ hai, Yun bị mất giọng và phải nghỉ ngơi. Anh được đưa đến một nhà gần chỗ nhóm. Nên anh đã nằm nghỉ. Sầm! cánh cửa phòng bị đánh tung, có ba công an xông vào và trói Yun bằng sợi dây. Khi họ vừa định ra khỏi phòng, họ khám phá ra một thập tự giá màu đỏ bằng gỗ ở trên tường. Ở đó ghi: “Đức Chúa Trời yêu thương tất cả mọi người”. Những công an đã cười khoái trá và họ đã có một sáng kiến! Có thể chúng ta sẽ buộc cây thập tự giá này vào sau lưng của Yun. Người chủ nhà đến gần và nói cho những công an là anh không làm điều gì xấu và các ông hãy bắt mình thay cho Yun. Nhưng công an đã trả lời ông bằng những cú đạp và những đòn đấm đá.

Tất cả những điều đó đã xảy ra trong một khu rừng núi tương đối hẻo lánh. Những dân cư ở đây có rất ít mối quan hệ với thế giới bên ngoài. Họ chưa một lần nào thấy một giáo sĩ đến thăm. Nên họ kinh ngạc khi thấy những công an với người khách lạ này – vì trông thấy một cây thập tự giá lớn màu đỏ trên lưng anh. Nhiều người đã đi theo. Đi đầu có một xe ô-tô chạy chầm chậm, có một cái loa cứ lặp đi lặp lại: “Người này là người ở Hà Nam, đã nói về Chúa Jesus. Hắn đã làm hại đến trật tự xã hội và qua đó gieo rắc nhiều điều thậm tệ, và chúng ta phải trừng trị nó nặng nề.”

Và họ đã làm như vậy – họ bắt đầu đấm đá anh túi bụi, từ mọi phía xông vào đạp anh. Yun ngất đi. Trong chốc lát, khuôn mặt anh đã bê bết máu. Khi anh nhìn lên, anh thấy mọi người đi dọc theo phố chợ. Họ đã khóc vì thương cho anh đã bị hành hạ kinh khủng như vậy.

Khi đến đồn công an, anh bị lôi vào trong một phòng hỏi cung rộng, có cửa sổ bằng chấn song và cửa chính cài then. Đức Thánh Linh đã nhẹ nhàng nhắc anh nhớ lại: “Cha của con sẽ che chở con.” Có hai sĩ quan bắt đầu cuộc hỏi cung. Yun giải thích cho họ rằng, anh là người Hà Nam. Sau khi đã trả lời những câu hỏi cơ bản của họ anh chỉ còn nhấp môi trả lời và nhìn chăm chăm vào viên công an.

Những cán bộ cho rằng anh bị điên và ngoài sân đã có những người tò mò tập trung lại và chăm chú nhìn qua cửa sổ, giống như họ là những khán giả xem một vở kịch sân khấu. Một người công an đã ra khỏi phòng để gọi điện hỏi công an ở Hà Nam về Yun. Sau đó viên công an khác cũng ra khỏi phòng.

Bây giờ Yun còn lại một mình. Đức Thánh Linh nói với Yun: “Đức Chúa Trời của Phi-e-rơ là Đức Chúa Trời của con.” Lập tức anh nhớ đến chỗ thiên sứ đã mở cửa tù cho Phi-e-rơ ra sao, Yun bị trói bằng nhiều sợi dây, nhưng một vài sợi bây giờ đã tung ra một cách kỳ lạ, chỉ còn tay anh là bị trói. Nhưng anh có thể đứng lên và đi ra cửa, không khoá. Anh dùng miệng tháo then cài ra và mở cửa. Sau đó anh đi qua đám người trong sân về phía bắc của đồn công an. Anh suy nghĩ tiếp tục rằng, huyết của Đức Chúa Jesus che chở mình. Không ai thấy anh. Giống như là anh đang tàng hình vậy. Nhưng cuối cùng, anh thấy một nhà tắm và vào đó, để cởi dây trói ra. Đôi tay anh tê cứng vì bị trói lâu. Làm sao anh có thể vượt qua tường và chạy trốn được? Khi được Đức Thánh Linh hướng dẫn, anh đã vận dụng uy quyền trong Đấng Christ và truyền lệnh cho tay và chân hãy bình thường trở lại. Trong nháy mắt như có phép lạ xảy ra trong lòng và thân thể anh. Anh nhận thấy rõ ràng rằng, Đức Chúa Trời của Phi-e-rơ cũng là Đức Chúa Trời của mình.

Bằng một quyền năng siêu nhiên giống như có một thiên sứ nâng anh lên vậy, anh đã nhảy lên bức tường cao mà trên đỉnh có đầy những mảnh chai nhọn chĩa lên, và từ đó nhảy xuống phía bên kia. Bên đó có một đường mòn. Lúc đó trời đã chiều. Anh đi một lúc lâu như vậy trong bóng tối. Anh đã đi qua nhiều ngọn đồi và một con sông. Sau vài tiếng đồng hồ, anh nghe thấy có người gọi tên mình. Anh mới biết rằng, người gọi anh là một Cơ-đốc nhân ở vùng đó. Anh có tham dự buổi nhóm và đã ra về trước khi Yun bị công an bắt. Bây giờ, anh đang bón phân cho nương rẫy của mình. Anh dẫn Yun đến nơi có mấy anh em đang nhóm lại. Họ đi hết hai tiếng đồng hồ mới gặp được những người đó, họ đang than khóc và cầu nguyện: Họ đã cầu nguyện cho Yun. Rõ ràng họ đã cầu nguyện cho Yun kể từ khi anh bị bắt và xin Đức Chúa Trời cho anh được thả ra. Khi anh đứng giữa họ, hầu như họ không tin vào mắt mình. Những điều Yun đã thấy trong khải tượng đi về hướng tây, bấy giờ đã hiện ra. Con quái vật đã thua cuộc. Đức Chúa Trời đã giải phóng anh khỏi tay những kẻ ác bằng phương cách kỳ diệu. Những anh em đã giúp anh lau vết thương. Sau đó, anh đã chia tay họ để tiếp tục đi truyền giảng, dạy dỗ, và lại kinh nghiệm sự chạy trốn liên tục.

Chương 8: Hãy Hướng Nhìn về Giê-ru-sa-lem

Yun nói: “Trong những ngày này, tôi đi giảng và thường xuyên phải chạy trốn, Đức Chúa Trời đã an ủi tôi rất nhiều và luôn luôn giúp đỡ tôi. Nên tôi cũng có thể an ủi những người khác và giục lòng những người cộng tác với tôi.” Họ đã cùng nhau ban phát sự an ủi, cùng nhau động viên và cầu nguyện. Bằng cách đó mà thân thể của Đấng Christ ở đó cùng nâng đỡ nhau. Thân thể đó giống như một đội quân ra mặt trận, để phá hủy những bộ sậu của ma quỷ và loan báo vương quốc của Đức Chúa Trời. Đối với các nhà truyền giảng, điều đó có nghĩa là phải chia lìa gia đình, chịu sự bắt bớ, nhục hình, và bị đánh đập thường xuyên. Nhưng bất chấp tất cả, họ vẫn vui mừng hớn hở trong Đức Chúa Trời là Đấng ở với mình, và họ được kinh nghiệm mối tương giao thật với các anh em ở trong sự phục vụ là gì.

Có vô số những lời tiên tri, về những địa phận phải được Tin Lành ra truyền đến. Năm 1982 và năm 1983, ngọn lửa Tin Lành đã bùng cháy bằng quyền năng lớn lao ở các tỉnh Thiểm Tây và Hồ Bắc. Cũng trong thời gian đó, thì làn sóng bắt bớ càng khốc liệt. Những người truyền giảng Tin Lành ở Trung Quốc thường sử dụng xe đạp, để đi từ nơi này đến nơi khác. Năm 1982, Yun cùng với một vài anh em cộng tác viên khác đã đạp xe đi đến phía nam, đến tỉnh Hồ Bắc. Một người trong số họ, cô Ding, được Đức Thánh Linh ban cho nhiều bài hát. Một trong những bài hát đó là:

“Tây tiến đoàn quân ngẩng cao đầu,

Nhìn những cánh đồng mênh mông hoang vắng.

Trái tim Chúa ngày ngày phiền muộn.

Ai sẽ đi cho Chúa?

Mắt chúng con lệ tuôn rơi.

Mạch máu sôi cuồn cuộn.

Thập tự giá cùng tôi.

Hãy tiến lên, đi cứu những con chiên lạc!”

Quan trọng là tiếp tục đi về phía tây. Trong bài hát này, ý muốn của Đức Chúa Trời được diễn tả về phương hướng rõ ràng. Họ cần phải nhìn về phía tây, hướng Giê-ru-sa-lem. Trong bài hát, cô tín đồ trẻ đã nói lên những gì Đức Chúa Trời đã giao thác cho họ. Yun cảm nhận là Đức Chúa Trời đã cho anh có cơ hội được kể cho những bạn đồng lao về những điều này: “Bằng quyền phép ít ỏi mà chúng ta có, chúng ta phải theo gương Hội Thánh Phi-la-đen-phi-a, không quản ngại truyền bá Tin Lành cứu người.”

Khi con số những tín đồ gia tăng, thì Sa-tan cũng tiếp tục vở cũ của nó. Ở vùng giáp ranh biên giới giữa Hà Nam và Hồ Bắc có nhiều người truyền giảng Tin Lành bị bắt. Công an khám xét nhiều người qua lại, ở những chiếc xe buýt và xe lửa. Nhưng điều đó không ngăn được Yun và những bạn đồng nghiệp của mình, đi truyền rao Tin Lành. Họ thường hát bài hát sau:

“Đứng lên đi, bước theo Chúa, không hề nhìn lại.

Đứng lên đi, bước theo Chúa Jesus, cùng dấn thân, không hề quay lại. 

Ai cầm cày mà không ngoái lại đằng sau,

Đó là người xứng đáng cho Nước Trời.”

Công an bộ nội vụ càng tăng cường những biện pháp phòng chống Hội Thánh tư gia trong toàn tỉnh Hồ Bắc. Đâu đâu cũng thấy những tấm áp-phích đề khẩu hiệu đả đảo Hội Thánh tư gia. Những trạm phóng thanh tuyên truyền mọi nơi rằng, tất cả những người truyền giảng Tin Lành trái phép ở tỉnh Hà Nam cần phải bị bắt.

Thời tiết mà họ chịu dãi dầm, tương ứng với sự bắt bớ đang đợi họ. Một cơn gió lạnh giá thổi từ miền Si-bi-ri tràn vào phía bắc Trung Quốc. Nhiều người thường vẫn hay che giấu những người truyền giảng Tin Lành, cũng bị bắt. Cho đến bây giờ, những người truyền giảng Tin Lành vẫn thường được hết lòng đón tiếp trong những ngôi nhà đơn sơ, để được chu cấp đồ ăn và chỗ ngủ. Nhưng bây giờ, nhiều người đã sợ hãi và lo cho sự an toàn gia đình mình. Ở một vài làng, những người truyền giảng Tin Lành không đến được, vì cớ sợ sự tàn bạo của công an đối với những người đã giúp đỡ họ.

Có một phụ nữ đã quỳ trước họ và van nài họ hãy ra đi. “Nhà chúng tôi không thể tiếp nhận các anh em được, xin hãy đi đến một địa phương khác.” Yun rưng rưng nước mắt, hỏi bà, có thể đưa cho họ một cái chăn để họ chống lạnh được không? Họ nhất thiết cần cái gì đó để chống lại cơn gió bấc lạnh giá. Nhưng người phụ nữ sợ hãi và không hề dám đưa cho họ thứ gì, sợ rằng, công an phát hiện được và tìm ra tung tích của cái chăn. Những người truyền giảng Tin Lành không tìm được nơi dừng chân. Trong những đêm tiếp theo, họ tìm cách chống lại gió lạnh bằng cách vào trong rừng sâu – gần bị đông lạnh, đói khát và chỉ ăn mặc sơ sài.

Trong đêm lạnh, gió rít, họ hát những bài ca, để sưởi ấm cho nhau. Một trong những phụ nữ đã tìm được chỗ náu mình trong một cái chòi rơm. Yun và các anh em khác náu mình trong một bụi rậm gần hồ nước. Có đỡ hơn một chút, nhưng họ hoàn toàn bị phó mặc cho sự lạnh giá. Nhiệt độ càng giảm, cơn gió càng lạnh. Không khí lạnh tràn vào giống như những cây kim sắt, xuyên thấu tận bên trong, qua những kẽ hở quần áo của họ. Hai người bạn đã ôm chặt vào nhau để tránh lạnh. Khi họ nằm ở đó như vậy, răng đánh cầm cập, đói lả, họ đã cầu nguyện cho dân tộc mình; cho dân tộc mình, cho những người lãnh đạo đất nước.

“Chúa ơi, chúng con cầu nguyện, xin hãy thương xót dân tộc Trung Quốc. Vì cớ huyết của Ngài, xin hãy thương xót đất nước chúng con.”

Khi họ cầu nguyện và hát như vậy. Yun cảm thấy một sự giận dữ và cay đắng dâng lên trong lòng. Cuối cùng, anh kêu lên: “Đức Chúa Trời của con ơi, con có mẹ và vợ ở nhà. Tại sao Ngài lại để con như thế này?” Nhưng Ngài đã im lặng, mặc dù Yun đã trút hết sự bực tức của mình.

Anh muốn về nhà. Nhưng anh vẫn đi tiếp tục. Dần dần anh mới vỡ lẽ ra rằng, Đức Chúa Trời đã dùng những nghịch cảnh và sự khổ đau, để nắn dựng anh. Qua đó, anh mới có thể vượt qua được những tình cảm và sự suy nghĩ cay đắng của mình. Và một bài hát mới nảy sinh trong ý tưởng và tâm trí anh:

“Tôi còn sống đến chừng nào,

tôi sẽ yêu mến chỉ một mình Ngài.

Bằng tất cả trái tim và sức lực

Và bằng tất cả khả năng của tôi

Tôi sẽ chỉ yêu mến một mình Chúa của tôi.

Cho dù biến cố gì, tôi chỉ yêu mến một mình Chúa của tôi.

Bằng những lời nói và việc làm của mình

Bằng cả đời sống tôi

Tôi sẽ chỉ yêu mến một mình Chúa của tôi.”

Những hình ảnh về sự Đức Chúa Jesus bị đóng đinh ra sao, đến trong tâm trí anh. Anh nghe thấy tiếng Chúa nói: “Ta đã yêu con bằng tình yêu đời đời và sẽ mãi mãi không bao giờ lìa bỏ con”.

Yun tự ghi nhớ tất cả những bài hát và khải tượng anh nhận được. Anh luôn luôn hình dung trước mắt những gì Chúa đã nói cho anh và đã làm gì cho anh. Vì lý do đó, ngày hôm nay anh có thể nhớ rõ tất cả những điều đó.

Yun thường nhắc đến câu Thánh Kinh trong Giăng 12:26 “Nếu ai hầu việc Ta thì phải theo Ta, và Ta ở đâu, thì người hầu việc Ta cũng sẽ ở đó. Nếu ai hầu việc Ta thì Cha sẽ tôn quý người.”

Chương 9: Càng Khó Khăn Gian Khổ Hơn

Trong tâm linh, Yun cảm thấy rằng, có sự đau đớn đang chờ trước mắt. Sự đau đớn đó sẽ đến với anh để chuẩn bị và trang bị cho anh cho sự kêu gọi lớn mà Đức Chúa Trời đã dành cho.

Có một người anh em đã cầu nguyện cho anh và nói tiên tri rằng: “Hỡi con trai ta, cho dù những hoàn cảnh xảy ra, hãy nhìn lên Đức Chúa Jesus. Hãy tôn vinh Ngài và dâng vinh hiển về cho Ngài.” Yun đã triệu tập các nhân sự lãnh đạo Hội Thánh tư gia ở miền nam Hà Nam và miền bắc Hồ Bắc. Trong cuộc họp, Yun cảm nhận được sự dẫn dắt đã đọc trong Công Vụ Các Sứ Đồ 20:22-38. Trong đó, Sứ đồ Phao-lô thông báo rằng, mình phải lên Giê-ru-sa-lem, dù Đức Thánh Linh đã cho ông biết xiềng xích, hoạn nạn và bắt bớ đang đợi ông. Khi anh đọc hết đoạn, tất cả đều khóc nức nở. Nhiều người nói tiên tri rằng, điều đó sẽ xảy ra trong thời gian này. Tất cả đều dự báo rằng, sẽ có sự đau đớn ở trước Yun. Vào ngày hôm sau, Yun và vợ là Deling ra bến xe về hướng bắc. Ở bến xe, họ nhìn thấy một tờ áp-phích truy nã anh. Đọc thấy điều đó, làm cho Yun có một cảm giác kỳ lạ, bây giờ, anh là một người bị công an truy lùng. Dưới tấm ảnh của anh, có lời giải thích anh là một phần tử tội phạm hình sự nguy hiểm ra sao. Công an gọi anh là một tên cầm đầu một nhóm phản cách mạng. Anh bị coi là kẻ gây rối, xúi giục những Cơ-đốc nhân vi phạm luật pháp. Yun đeo kính râm. Vợ anh nghe thấy những người đi đường bàn tán xôn xao về Yun, là người bị truy nã. Người nào có thể chỉ cho công an Yun ở đâu, chắc chắn người đó sẽ nhận được một cục tiền. Trên đường về, họ gặp một phụ nữ đi thăm chồng mình trong tù. Anh bị bắt vì đã giảng Tin Lành. Người chồng đã bị hành hạ ghê gớm. Người vợ hầu như không thể nhận ra chồng mình, vì cớ sự tra tấn dã man trong tù. Anh gầy gò và rất ốm yếu. Yun và Deling đã khóc và cầu nguyện cùng với người phụ nữ đó. Thật xúc động quá, nên Deling đã đưa cho chị toàn bộ số tiền của mình.

Khi họ về đến nơi thuộc vùng đông bắc Hà Nam, họ nhận thấy tình hình ở đó thật là căng thẳng. Trong tâm linh, Yun tiếp tục hát: “Bây giờ tôi được Đức Thánh Linh giục giã đến Giê-ru-sa-lem. Tôi không biết điều gì sẽ đợi tôi ở đó, nhưng tôi chẳng coi sự sống mình là quý, miễn là chạy cho xong cuộc chạy mà Chúa Jesus đã ban cho tôi, là một chứng nhân về ân điển của Đức Chúa Trời.”

Trong vùng đó, chỗ nào cũng trông thấy những khẩu hiệu vô thần. Trên một tờ áp-phích có thể dễ dàng đọc thấy sự lùng bắt những Cơ-đốc nhân và đòi hỏi phải tiêu diệt Hội Thánh tư gia. Nhưng những anh chị em trong vùng này không hề sợ hãi. Mặc dù gặp nguy cơ có thể bị bắt, và bất chấp mọi nghịch cảnh, họ sẵn sàng che giấu những người truyền giảng Tin Lành. Một người trong số đó, là một người cầu nguyện sốt sắng, đã nói tiên tri rằng, “Trong ba ngày tới sẽ có một số người bị bắt và thậm chí sẽ bị tử đạo.”

Qua sự cầu nguyện và những bài ca, họ giữ vững nhuệ khí. Họ thật đúng là những chiến sĩ không chịu bỏ cuộc và muốn bằng mọi giá làm trọn cuộc chạy của cuộc đời mình. Trong lời chia sẻ, Yun nói với họ về sự chịu khổ và sự tử đạo vì cớ Tin Lành. Mỗi người đều đồng lòng và cùng hòa nhịp hát: “Tôi sẵn sàng chịu chết vì Chúa”. Yun và vợ đã quyết định trở về nhà để thăm viếng các gia đình nhân sự có người thân vừa bị bắt và an ủi họ.

Chương 10: Khi Họ Đuổi Bắt Các Ngươi Trong Thành Này, Hãy Chạy Trốn Sang Thành Kia (Ma-thi-ơ 10:23)

Đó là vào năm 1984, bóng đêm đang bao trùm lên thị trấn Hòa Bình, giáp ranh với tỉnh Hà Nam và Hồ Bắc. Trời tối đen như mực đến nỗi nếu thò tay ra ngoài bạn cũng không thể nhìn thấy những ngón tay của mình. Cơn gió lạnh từ Si-bi-ri thổi về, hất những đống rơm vào mặt hai người đang đi đường. Nhiều con chó trong đường làng đang sủa inh ỏi vào họ. Hai người đã núm chặt cổ áo lại và đi nhanh xuống con đường đến một ao cá, ra khỏi làng. Một người trong số đó là anh Ming, từ thành phố F, ngoài ba mươi tuổi, và người kia là Yun từ thành phố G đang tuổi đôi mươi. Hai người đều không có trình độ học vấn, và chất phác, nhưng họ được Đức Chúa Trời lựa chọn. Họ đi từ làng này sang làng khác và từ thị trấn này sang thị trấn khác. Hàng ngày, họ đổ nước mắt để khuyên giục mọi người hãy ăn năn trở lại cùng Chúa. Họ an ủi và động viên các anh chị em “tỉnh thức và cầu nguyện, yêu kính Chúa hết lòng, vì ngày của Chúa đã đến gần”. Họ đầy dẫy quyền năng và ân điển của Chúa, và những dấu kỳ phép lạ đã đi theo họ. Bất cứ nơi nào họ đến, có nhiều người ăn năn và tin Chúa. Những Hội Thánh hâm hẩm được phấn hưng và những Hội Thánh ở miền nam Hà Nam được gây dựng.

Hội Thánh vừa mới được kinh nghiệm sự phấn hưng, thì một làn sóng bắt bớ đã tràn đến. Chính quyền với lý do là loại trừ ‘tà giáo hay la hét’. Nhiều người đã bị bắt, truy nã, làm hại và bị kết án nặng. Các anh em đã phải chạy trốn khỏi nhà để tránh bị bắt, truy nã, làm hại và bị kết án nặng. Chạy trốn khỏi nhà để tránh bị bắt và tiếp tục công việc Chúa. Trong số những người bị truy nã có hai người then chốt, anh Minh và Yun. Họ lẩn tránh những sự lùng bắt của công an bộ nội vụ và làm tiếp tục, không ngưng công việc mà Chúa đã giao cho họ.

Vào ngày đó, họ đến thị trấn Hòa Bình giáp ranh với tỉnh Hồ Bắc. Họ định đi thăm các anh chị em, không ngờ rằng tình hình ở đây rất căng thẳng. Vừa vào buổi sáng hôm đó, anh Enshen đã bị kết án và Hội Thánh phải đối diện với sự bắt bớ lớn. Vì thế các anh chị em đã sợ hãi và không có tín đồ nào dám tiếp nhận Ming và Yun vào buổi tối hôm đó. Lúc ấy trời đã tối, hai anh em không thể tìm được chỗ nghỉ cho đêm đó. Lính tuần tra đi lại thường xuyên. Nên họ phải rời khỏi nơi đó. Họ quyết định nghỉ đêm tại một ao cá ngoài trời thị trấn. Khi bóng đêm càng buông xuống, ngọn gió càng dữ dội. Trời càng trở nên lạnh hơn và hai người đã quỳ bên bờ ao, răng đánh cầm cập. Họ chỉ còn biết ôm chặt nhau lại và kêu cầu với Chúa: “Chúa ơi, hãy cất đi những sự ngăn trở khỏi Trung Quốc, hãy thay đổi hoàn cảnh, hãy thương xót dân tộc chúng con và cứu nhân dân chúng con…”

Yun được cảm động hát bài ca này:

“Chúa đã cho phép tôi được sống, vì tình yêu Ngài.

Ngài dùng trái tim tôi, sức lực và khả năng của tôi, vì tình yêu Ngài,

Cho dù điều gì xảy ra, chỉ vì tình yêu Ngài,

Trong mọi hành động và lời nói, chỉ vì tình yêu Ngài,

Trong lúc bị lao đao để học từ Chúa, vì tình yêu Ngài,

Trong lúc bị hoạn nạn để có sự vui mừng, vì tình yêu Ngài, 

Cho dù tôi nghèo đói hay no đủ, vì tình yêu Ngài,

Tôi thuộc về Ngài dù sống hay chết, vì tình yêu Ngài,

Vì Chúa đã phó sự sống cho tôi,

Tội lỗi tôi đã được tha,

Tôi đã phó dâng đời sống tôi cho Chúa,

Vì tình yêu Ngài”.

Vào khoảng bốn giờ sáng, hai người không thể chịu được cơn lạnh. Bỗng nhiên, Yun thấy một khải tượng. Anh thấy các Cơ-đốc nhân ở đất nước này đâu đâu cũng bị bắt bớ, giam cầm và nhiều người bị xiềng xích lao tù. Yun bèn nói với Ming: “Chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi đây”. Không đợi đến lúc trời sáng, họ tiếp tục đi đoạn đường trong đêm tối.

Xem tiếp: Hoa Huệ Giữa Chông Gai – 05 (c)
https://timhieutinlanh.com/hoa-hue-giua-chong-gai-05-c/