Nếu Đức Chúa Jesus không sống lại… (2)

2,888 views

Thánh Kinh: 1 Cô-rinh-tô 15

“Lại nếu Đấng Christ đã chẳng sống lại, thì sự giảng dạy của chúng tôi ra luống công, và đức tin anh em cũng vô ích. Và nếu Đấng Christ đã chẳng sống lại, thì đức tin anh em cũng vô ích, anh em còn ở trong tội lỗi mình.” (1 Cô-rinh-tô 15:14, 17)

Dẫn nhập

Thời gian gần đây, những người vô tín tung ra các sách báo, phim ảnh, và tin tức, rằng: Chúa Jesus có con với Ma-ri Ma-đờ-len, và dòng dõi của Chúa còn lưu truyền cho đến hôm nay; rằng: vừa tìm thấy chỗ chôn Chúa và trong đó vẫn còn hài cốt của Ngài; gần đây nhất, ngay trong mùa kỷ niệm Chúa Phục Sinh, ngày 4 tháng 4 vừa qua, một mục sư thuộc giáo hội Anh Giáo, tên là Jeffrey John (một người đồng tính luyến ái) giảng trên đài BBC [1], rằng: Sự giảng dạy truyền thống của Cơ-đốc Giáo về việc Đấng Christ chịu đóng đinh trên thập tự giá vì tội lỗi của nhân loại là “gớm ghiếc”, “điên khùng”, và khiến cho “Đức Chúa Trời giống như một kẻ bệnh tâm thần”.

Có lẽ, chưa bao giờ trong lịch sử của Hội Thánh, đức tin của con dân Chúa vào trong thần tính của Đấng Christ lại bị tấn công mãnh liệt từ bên ngoài bởi những người vô tín lẫn từ bên trong bởi những người tự nhận là tín đồ và tôi tớ Chúa như hiện nay. Phải chăng, chúng ta đang sống trong thời điểm của sự bội đạo lớn, một trong hai dấu chứng cho sự kiện Hội Thánh sắp được Chúa đem ra khỏi thế gian trước thời kỳ bảy năm đại nạn?

Hôm nay, trong ngày kỷ niệm sự phục sinh vinh hiển của Đấng Christ, Cứu Chúa của chúng ta, chúng ta hãy cùng nhau suy luận đề tài: Nếu Đức Chúa Jesus không sống lại thì sao?

Thánh Kinh nêu ra, có ít nhất là ba sự kiện quan trọng sẽ xảy ra nếu Đức Chúa Jesus không sống lại:

1. Nếu Đức Chúa Jesus không sống lại thì sự giảng dạy Tin Lành trở thành luống công.

2. Nếu Đức Chúa Jesus không sống lại thì đức tin của chúng ta vào Tin Lành là vô ích.

3. Nếu Đức Chúa Jesus không sống lại thì chúng ta vẫn còn ở trong tội lỗi của mình.

I. Những lẽ thật và nguyên tắc của Tin Lành

Chúng ta đều biết, Tin Lành Cứu Rỗi của Đức Chúa Trời bao gồm những lẽ thật và nguyên tắc sau đây:

1. Lẽ thật:

          – Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa, Ngài đã dựng nên trời đất và muôn vật, trong đó có loài người. (Sáng Thế Ký 1 và 2)

          – Đức Chúa Trời dựng nên loài người theo như hình ảnh của Ngài để làm con của Ngài và cai trị đất cùng muôn vật trên đất. (Sáng Thế Ký 1:26-28; Lu-ca 3:38)

          – Loài người đã phạm tội không vâng phục Đức Chúa Trời, hành động đó gọi là tội lỗi. Tội lỗi lan truyền đến tất cả mọi người, mang đau khổ và sự chết vào trong thế gian. (Sáng Thế Ký 3; Rô-ma 3:23; 5:12-21)

          – Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, không muốn một ai đau khổ và chết mất nên đã ban cho loài người ơn cứu rỗi. (Giăng 3:16; 2 Ti-mô-thy 2:4)

          – Đức Chúa Jesus Christ là đường đi, lẽ thật, và sự sống (Giăng 14:6). Ngài chịu đau đớn và chịu chết trên thập tự giá vì tội lỗi của nhân loại để nhân loại được cứu ra khỏi tội lỗi và sự chết. (Hê-bơ-rơ 9:11-28)

          – Dưới trời không có một danh nào khác ban cho loài người để loài người nhờ vào đó mà được cứu rỗi. (Công Vụ Các Sứ Đồ 4:12)

          – Những ai tin nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời qua sự chết chuộc tội của Đức Chúa Jesus Christ sẽ được ban cho quyền phép trở nên con cái của Đức Chúa Trời, được tái sinh và sống đời đời với Đức Chúa Trời trong hạnh phúc. (Giăng 1:12, 13; 3:16; 11:25, 26; Khải Huyền 21, 22:1-5) 

2. Nguyên tắc:

Muốn nhận được Tin Lành Cứu Rỗi của Đức Chúa Trời một người phải theo đúng các nguyên tắc sau đây:

          thật sự ăn năn tội lỗi của mình. Ăn năn tội có nghĩa: (1) công nhận mình là một tội nhân (1 Giăng 1:8), đã có những ý nghĩ, lời nói, việc làm ngược lại luật đạo đức của Đức Chúa Trời đã ghi khắc trong lương tâm loài người (Rô-ma 1:18-32), và trên hết, là không biết tôn thờ Đức Chúa Trời là Đấng đã tạo dựng mình mà lại thờ lạy các hình tượng do tay loài người tạo ra (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:1-17); (2) thật sự muốn từ bỏ tội lỗi. (Ma-thi-ơ 4:17)

          – thật sự tin nhận Đức Chúa Jesus là Cứu Chúa. Tin rằng Đức Chúa Jesus là Con Đức Chúa Trời (Ma-thi-ơ 16:16): (1) đã nhập thế làm người để gánh lấy hình phạt cho tội lỗi của toàn thể nhân loại qua cái chết của Ngài trên thập tự giá (Phi-líp 2:6-8; Hê-bơ-rơ 9:28); (2) đã sống lại từ trong sự chết.

          – công khai tuyên xưng đức tin. Lòng tin nhận Đức Chúa Jesus là Cứu Chúa cần được tuyên xưng. Đó là lời dạy của Đức Thánh Linh: “Vậy nếu miệng ngươi xưng Đức Chúa Jêsus ra và lòng ngươi tin rằng Đức Chúa Trời đã khiến Ngài từ kẻ chết sống lại, thì ngươi sẽ được cứu; vì tin bởi trong lòng mà được sự công bình, còn bởi miệng làm chứng mà được sự cứu rỗi.” (Rô-ma 10:9, 10)

Muốn tiếp tục ở trong sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời cho đến ngày Đức Chúa Jesus Christ hiện ra ban sự cứu rỗi ấy (Hê-bơ-rơ 9:28; 1 Phi-e-rơ 1:5), một người phải:

          – Kết quả xứng đáng với sự ăn năn. Bỏ đi nếp sống cũ tội lỗi, vốn nuông chìu theo tư dục của xác thịt để sống một nếp sống mới thánh khiết bởi Thánh Linh trong sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh (Rô-ma 6-8, Ga-la-ti 5); đó là một đời sống kết quả với sự ăn năn (Ma-thi-ơ 3:8; Lu-ca 3:8; Rô-ma 6:22; 7:4). Một người không kết quả xứng đáng thì sẽ bị Đức Chúa Trời loại bỏ. (Giăng 15:2; 6).

Một đời sống kết quả xứng đáng với sự ăn năn là một đời sống trĩu đầy trái của Đức Thánh Linh: “Nhưng trái của Thánh Linh, ấy là lòng yêu thương, sự vui mừng, bình an, nhịn nhục, nhơn từ, hiền lành, trung tín, mềm mại, tiết độ” (Ga-la-ti 5:22). Một đời sống kết quả trong Chúa là một đời sống nên thánh, nghĩa là đã được biệt riêng ra cho Đức Chúa Trời, như Đức Thánh Linh đã cậy Phao-lô viết ra như sau: “Vả, chẳng có người nào trong chúng ta vì chính mình mà sống, cũng chẳng có người nào trong chúng ta vì chính mình mà chết; vì nếu chúng ta sống, là sống cho Chúa, và nếu chúng ta chết, là chết cho Chúa. Vậy nên chúng ta hoặc sống hoặc chết, đều thuộc về Chúa cả.” (Rô-ma 14:7, 8) Và, Phao-lô đã sống đúng theo lời dạy của Đức Thánh Linh: “Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ, mà tôi sống, không phải là tôi sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi; nay tôi còn sống trong xác thịt, ấy là tôi sống trong đức tin của Con Đức Chúa Trời, là Đấng đã yêu tôi, và đã phó chính mình Ngài vì tôi.” (Ga-la-ti 2:20). Thánh Kinh chép: “vì nếu không nên thánh thì chẳng ai được thấy Đức Chúa Trời.” (Hê-bơ-rơ 12:4)

          – Trung tín cho đến chết. Nghĩa là sẵn lòng chịu khổ vì danh Chúa cho đến chết: “Đoạn, Ngài phải cùng mọi người rằng: Nếu ai muốn theo ta, phải tự bỏ mình đi, mỗi ngày vác thập tự giá mình mà theo ta.  Vì ai muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất, còn ai vì cớ ta mất sự sống, thì sẽ cứu” (Lu-ca 9:23, 24). “Ngươi chớ ngại điều mình sẽ chịu khổ. Nầy, ma quỉ sẽ quăng nhiều kẻ trong các ngươi vào ngục, hầu cho các ngươi bị thử thách; các ngươi sẽ bị hoạn nạn trong mười ngày. Khá giữ trung tín cho đến chết, rồi ta sẽ ban cho ngươi mũ triều thiên của sự sống.” (Khải Huyền 2:10)

II. Nếu Đức Chúa Jesus không sống lại…

1. Sự giảng dạy Tin Lành trở thành luống công:

Chữ luống công trong nguyên tác của Thánh Kinh có nghĩa là: Trống không, không có thật. Nếu Đức Chúa Jesus không sống lại thì sự giảng dạy Tin Lành sẽ trở thành luống công, chẳng khác gì một người rao bán hàng, giới thiệu những nét độc đáo và sự công dụng của món hàng, nhưng khi có người muốn mua hàng thì không có hàng để bán.

Vì sự giảng dạy của Tin Lành đặt trên lẽ thật: hễ ai ăn năn tội và tin nhận Tin Lành Cứu Rỗi của Đức Chúa Trời thì được tha tội, được làm cho sạch tội, được sống lại, và được sống đời đời, cho nên, nếu Đức Chúa Jesus không sống lại thì những ai tin Ngài cũng không thể nào được sống lại, mà đã không được sống lại thì không thể nhận được sự sống đời đời. Và như vậy, những điều được rao giảng về Tin Lành chỉ là dối trá.

2. Đức tin chúng ta vào Tin Lành trở thành vô ích:

Nếu sự rao giảng Tin Lành trở thành luống công thì đức tin của người tin vào Tin Lành cũng trở thành vô ích, giống như người mua hàng tin vào lời quảng cáo của người bán hàng, nhưng món hàng không có thật. Đức tin dù có chân thành và mãnh liệt đến đâu nhưng nếu điều chúng ta tin không có thật thì đức tin đó chỉ là vô ích mà thôi.

3. Chúng ta vẫn còn ở trong tội lỗi mình:

Và, nếu Đức Chúa Jesus không sống lại thì toàn thể nhân loại vẫn còn ở trong tội lỗi. Tin Lành là Con Một của Đức Chúa Trời đã nhập thế làm người để chết thay cho tội lỗi của toàn thể nhân loại hầu cho toàn thể nhân loại được tha tội và được sạch tội. Nếu Đức Chúa Jesus là Con của Đức Chúa Trời thì Ngài là Đấng vô hạn, Ngài có thể chết, nhưng sự chết không cầm quyền trên Ngài. Vì thế, nếu Đức Chúa Jesus không sống lại thì Ngài không phải là Con Đức Chúa Trời. Nếu Đức Chúa Jesus không phải là Con Đức Chúa Trời thì Ngài không thể gánh thay tội lỗi cho toàn thể nhân loại.

Một thiên sứ vô tội có thể chết thay cho một tội nhân nhưng không thể chết thay cho toàn thể nhân loại. Và, dầu cho có một thiên sứ chết thay cho một tội nhân, thì sau khi chết thay, thiên sứ đó không thể sống lại, vì sự sống của thiên sứ ấy là hữu hạn, vì thiên sứ cũng là loài thọ tạo, không có quyền trên sự sống và sự chết. Nhưng Đức Chúa Jesus là Con Đức Chúa Trời mang cùng một bản thể với Đức Chúa Trời cho nên Ngài cũng chính là Đức Chúa Trời (Giăng 1:1), là Đấng vô hạn, là nguồn của sự sống, cầm quyền trên sự sống và sự chết. Chỉ có một Đấng vô hạn mới có thể chết thay cho và cứu chuộc toàn thể loài người hữu hạn, và chỉ có Đấng vô hạn, nguồn của sự sống mới cầm quyền trên sự chết, cho nên dù có chết, Ngài vẫn chiến thắng quyền lực của sự chết bằng chính sự sống của Ngài.

Sự sống lại của Đức Chúa Jesus là chứng cớ vững chắc Ngài là Con của Đức Chúa Trời, là Đấng Christ đã đến thế gian: để giãi bày Cha cho nhân loại; để cầu thay cho tội lỗi của nhân loại và dâng chính mình làm sinh tế chuộc tội cho nhân loại; để cai trị và ban quyền cai trị cho những ai tin nhận Ngài.

Ngài có thể chết nhưng Ngài có quyền trên sự chết. Ngài chịu chết thay cho toàn thể nhân loại để thỏa mãn tình yêu và sự công chính của Đức Chúa Trời: Tội lỗi của loài người phải bị trừng phạt, nhưng Đức Chúa Trời không muốn cho một người nào bị chết mất (nghĩa là: “bị hình phạt hư mất đời đời, xa cách mặt Chúa và sự vinh hiển của quyền phép Ngài.” 2 Tê-sa-lô-ni-ca 1:9); và như vậy, hễ ai tiếp nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời thì phải được tha tội, được sạch tội, được sống lại, và được sống đời đời.

Kết luận

Tất cả những ai thật sự ăn năn tội, tiếp nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jesus Christ đều được tái sinh và kinh nghiệm được sự sống mới trong Đấng Christ (Giăng 1:12, 13; 2 Cô-rinh-tô 5:17). Chính sự tiêu tan mặc cảm tội lỗi (1 Giăng 1:9), sự bình an phước hạnh trong mọi cảnh ngộ của đời sống (Giăng 14:27), năng lực làm được điều lành, thắng được điều ác (Phi-líp 4:13), và tiếng của Đức Thánh Linh trong lòng của người được tái sinh (Giăng 16:13) là ấn chứng cho những lẽ thật của Thánh Kinh. Lẽ thật trọng đại nhất của Thánh Kinh nằm trong lời phán của Đức Chúa Jesus Christ: “Ta là sự sống lại và sự sống: Kẻ nào tin ta thì sẽ sống, mặc dầu đã chết rồi; còn ai sống và tin ta thì không hề chết!” (Giăng 11:25, 26). Và câu hỏi của Đức Chúa Jesus Christ gần hai ngàn năm qua vẫn vang vọng trong lòng mỗi người: “Ngươi tin điều đó chăng?”

Huỳnh Christian Timothy
08/04/2007
 

[1] Christianity’s traditional teaching on Christ’s crucifixion for the sins of mankind is “repulsive,” “insane” and makes “God sound like a psychopath.” http://worldnetdaily.com/news/article.asp?ARTICLE_ID=54974