Hãy Sống Thật Xứng Đáng

2,865 views

Xin các bạn hãy cùng tôi cầu nguyện tạ ơn Chúa đã ban cho chúng ta phước hạnh. Xin các bạn hãy cùng tôi đọc Kinh Thánh trong Đa-ni-ên 1 từ câu 1 đến câu 16:

1:1 Năm thứ ba dưới triều vua Giê-hô-gia-kim nước Giu-đa, Nê-bu-cát-nết-sa vua Ba-by-lôn, đem quân bao vây thành Giê-ru-sa-lem.

1:2 Chúa giao vua Giê-hô-gia-kim, nước Giu-đa, vào tay vua Nê-bu-cát-nết-sa, luôn với một số dụng cụ dùng trong đền thờ Đức Chúa Trời; vua Nê-bu-cát-nết-sa đem những dụng cụ ấy về Si-nê-a, cất trong kho tại miếu thần mình.

1:3 Sau đó, vua ra lệnh cho Át-bê-na, quan cận thần trưởng, chọn một số thanh niên trong vòng hoàng tộc và quý tộc Do-thái,

1:4 và dạy họ ngôn ngữ và văn học Canh-đê. Các thanh niên này phải đẹp trai, không tật nguyền, khôn ngoan về mọi mặt, có kiến thức, có khả năng học hỏi, để có thể phục vụ tại triều đình.

1:5 Vua cũng ra lệnh ban cho họ mỗi ngày thức ăn y như thức ăn dọn cho vua dùng và rượu vua uống. Sau ba năm học tập, họ sẽ được bổ nhiệm vào triều.

1:6 Trong số các thanh niên được chọn thuộc chi tộc Giu-đa có Đa-ni-ên, Ha-na-nia, Mi-sa-ên, và A-xa-ria.

1:7 Nhưng quan cận thần trưởng đặt tên khác cho họ. Ông gọi Đa-ni-ên là Bên-tơ-sát-xa, Ha-na-nia là Sa-đơ-rắc, Mi-sa-ên là Mê-sác, và A-xa-ria là A-bết Nê-gô.

1:8 Đa-ni-ên quyết tâm không để cho mình bị ô uế vì thức ăn và rượu của vua, nên xin quan cận thần trưởng miễn cho chàng những thứ ấy để chàng khỏi bị ô uế.

1:9 Đức Chúa Trời khiến cho Đa-ni-ên được lòng quan cận thần trưởng.

1:10 Tuy nhiên, ông đáp lời Đa-ni-ên: “Tôi sợ nhà vua. Nhà vua đã chỉ định thức ăn thức uống cho các anh. Nếu nhà vua thấy các anh tiều tụy hơn các thanh niên cùng lứa tuổi, thì chẳng khác nào các anh nộp đầu tôi cho nhà vua.”

1:11 Nhưng, Đa-ni-ên xin người quản lý được quan cận thần trưởng giao nhiệm vụ coi sóc chàng và các bạn Ha-na-nia, Mi-sa-ên, và A-xa-ria:

1:12 “Xin ông thử nghiệm chúng tôi là tôi tớ ông trong vòng mười ngày, chỉ cho chúng tôi ăn rau và uống nước thôi.

1:13 Sau đó, xin ông so sánh diện mạo chúng tôi với diện mạo các thanh niên kia, là những người dùng thức ăn của nhà vua. Và xin ông đối xử với chúng tôi căn cứ theo điều ông nhận xét.”

1:14 Viên quản lý chấp thuận đề nghị ấy và thử nghiệm Đa-ni-ên và các bạn chàng trong vòng mười ngày.

1:15 Sau mười ngày, trông họ khỏe mạnh và đầy đặn hơn các thanh niên dùng thức ăn của vua.

1:16 Vậy viên quản lý tiếp tục cất phần thức ăn và rượu vua cấp cho họ, và chỉ cho họ ăn rau mà thôi.

Sau khi trở thành một Cơ-đốc nhân, ông D. đã giã từ các hộp đêm mà ông đã từng chơi nhạc cho họ từ nhiều năm qua để dành thời gian tham gia hoạt động hầu việc Chúa trong Hội Thánh của ông hoặc tham gia các sinh hoạt lạc quyên giúp đỡ người khốn cùng, trẻ mồ côi. Có nhiêù buổi hoà nhạc của ông cho Hội Thánh thành công đến mức độ không còn chỗ cho khán giả…

Những tưởng từ giã các sân khấu hộp đêm ông sẽ được sự bình an để hầu việc Chúa nhưng có ngờ đâu sự thành công trong các buổi hoà nhạc cứu tế lại càng làm cho ông nổi tiếng hơn. Các hộp đêm, các ban nhạc đời thi nhau gửi hợp đồng đến với ông tới tấp… phải vất vả lắm ông mới từ chối được các lời mời gọi đầy cám dỗ.

Rồi một lần kia, có một giám đốc của một nhà hàng – hộp đêm nổi tiếng đến tận nhà để gặp ông mời cộng tác, ông D. vẫn tiếp tục từ chối. Sau này khi được các anh em trong Hội Thánh hỏi thăm thì ông D. nói: “Khi bị tôi từ chối lời mời, ông ta không những không giận tôi mà lại còn chúc phúc cho tôi và ông ta còn cám ơn tôi đã cho ông hiểu thế nào là niềm tin.”

Ông H. trong suốt khoảng thời gian dài 6 tháng bị bắt làm con tin bởi nhóm người khủng bố Nam Mỹ, ông đã giữ gìn nguyên tắc của một Cơ-đốc nhân là “không ăn đồ cúng tế” mà những kẻ bắt giữ ông để dành phần cho ông. Mỗi lần có sự việc đó xảy ra, ông chỉ yêu cầu người chỉ huy nhóm khủng bố cho ông một bữa ăn rau, cải hoặc trái cây nhặt được trong rừng và chút nước. Yêu cầu của ông đối với chúng ta thật ra chẳng có gì quá đáng nhưng nó là cả một thách thức đối với những kẻ bắt cóc ông. Vậy mà ông H. vẫn làm. Sự cương quyết của ông cuối cùng đã làm cho những kẻ bắt cóc ông sau này đã phải thốt lên những lời kính phục ông.

Thưa các bạn, thế gian càng lúc càng tỏ ra coi thường Đức Chúa Trời, coi thường những người tin nhận Chúa, vì họ đã coi khoa học hiện đại là ánh sáng tuyệt đối của văn-minh.
Nếu khoa học ngày nay không tìm ra Chúa, không tìm ra thiên đàng thì đối với họ những gì ghi trong Kinh Thánh đều là “không thật.”

Chúng ta là con cái Chúa, đôi lúc chúng ta phải đương đầu với sự đối nghịch của những kẻ chung quanh, đương đầu với cạm bẫy của quỷ Satan. Cho dù hoàn cảnh có khắc khe với chúng ta như thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải giữ vững niềm tin và phải luôn nhớ cầu nguyên cho những người đang chống phá chúng ta.

Nếu chúng ta sống trong Chúa, trung tín với Chúa, chúng ta có thể đánh mất những người bạn, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ mất đi sự tôn trọng của kẻ thù chung quanh chúng ta.

 

ĐẶNG VŨ Thanh Nguyên