Người của Thiên Quốc: Cuộc Vượt Ngục Lạ Lùng

3,386 views

Youtube: https://youtu.be/3ZVphXgt5ik

MP3 OpenDrive:
https://od.lk/d/MV8xOTkwMzcxMjFf/NguoiThienQuocCuocVuotNgucLaLung.mp3

MP3 SoundCloud:
https://soundcloud.com/huynh-christian-timothy/nguoithienquoccuocvuotnguclalung

Tải xuống bài viết, mp3, và video tại đây:
https://od.lk/fl/MV8yMDkxNzgyNF8

Người Của Thiên Quốc:
Cuộc Vượt Ngục Lạ Lùng

“hãy trỗi dậy, và đứng trên chân của ngươi” (Công Vụ Các Sứ Đồ 26:16a).

Đây là một điểm thấp nhất trong đời tôi, là tôi đã cay đắng, than phiền Chúa.

Tôi đã 39 tuổi rồi mà không thấy tương lai, hy vọng gì cho tôi cả. Tôi nói với Chúa: “Khi con còn trẻ, Chúa gọi con để đi rao truyền Tin Lành cho Chúa ở phương tây và phương nam. Bây giờ, con làm sao có thể làm được? Con ngồi ở đây trong tù với đôi chân gãy, và cam chịu mục nát ở chỗ này cho đến ngày con chết. Con cũng không bao giờ được gặp gia đình con nữa. Chúa đã đánh lừa con!”

Có rất nhiều tin đồn những gì sẽ xảy đến cho tôi nữa. Ngay cả bên ngoài, những tín hữu biết rằng, việc bắt bớ tôi rất là nghiêm trọng, vì đó là lệnh từ chính quyền trung ương. Và bây giờ, anh Xu lại đề nghị với tôi là tôi phải tìm cách trốn! Tôi biết anh Xu là người của Chúa, anh thường nghe tiếng phán của Chúa rất gần, do đó, tôi trịnh trọng trả lời với anh rằng: “Chân tôi bị nát rồi và tôi bị khóa cứng trong xà-lim với cửa sắt. Tôi cũng không thể đi được nữa. Làm sao tôi trốn? Chân anh không sao cả. Tại sao anh không trốn đi?”

Vào một buổi chiều ngày 4 tháng 5 năm 1997, cũng giống như buổi chiều của sáu tuần trước, tôi cúi xuống, cầm lấy chân lê lết của tôi. Cơn đau ê ẩm suốt cả thân người tôi, khi tôi chống đôi chân lên tường. Tôi cảm thấy như vậy dễ chịu, giảm cơn đau. Bằng cách sảng khoái làm cho máu dồn đi nơi khác khỏi chân tôi, nó sẽ trở nên tê dại và tôi có thể ngủ ngon suốt đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, đang lúc trong tình trạng nản chí, mất hy vọng thì Chúa khuyến khích tôi với lời hứa trong sách Hê-bơ-rơ 10:35:

“Vậy, chớ bỏ lòng dạn dĩ của các anh chị em, là sự có sự báo trả lớn.”

Tôi tỉnh dậy với lời đó trong trí tôi.

Vì nhà tù từ từ khởi động đời sống tôi, tôi bắt đầu đọc sách Giê-rê-mi. Chúa cho thấy sự liên hệ đến vết thương của tôi, và hoàn cảnh của tôi trong lối sống cá nhân cực kỳ mạnh mẽ. Dường như là điều mà Chúa Thánh Linh nói trực tiếp với tôi, qua những lời:

“Mắt Ta rơi lệ đêm ngày chẳng thôi; vì gái đồng trinh của dân Ta bị tan nát bởi cơn tàn hại lớn, bởi thương tích nặng nề…Ngài đã thật sự chối bỏ Giu-đa sao? Linh hồn của Ngài đã gớm ghiếc Si-ôn sao? Sao Ngài đã đánh chúng tôi mà không chữa lành? Chúng tôi trông chờ sự bình an mà chẳng có sự lành; trông chờ kỳ chữa lành mà kìa, sự kinh hãi.” (Giê-rê-mi 14:17, 19).

Tôi cảm thấy giống hệt Giê-rê-mi. Tôi bị áp đảo mà dường như Chúa đã bỏ mặc tôi, để cho tôi mục nát trong tù mãi mãi. Tôi khóc với Chúa bằng những lời của Giê-rê-mi: “Chúa ơi, tại sao Ngài làm con đau đớn mà không chữa lành được cho con? Con mong muốn sự bình an mà chẳng thấy gì tốt đến với con cả. Chúa ơi, xin Ngài đừng khinh miệt con.”

Tôi đọc tiếp:

“Hỡi mẹ tôi ơi, khốn thay cho tôi! Mẹ đã sinh ra tôi làm người mắc phải sự tranh đua cãi lẫy trong cả đất? Tôi vốn không cho ai vay mượn, cũng chẳng vay mượn ai; dầu vậy, mọi người nguyền rủa tôi.” (Giê-rê-mi 15:10).

Lại lần nữa những lời dường như lật qua trang giấy đi vào trí óc tôi. Đó là giờ phút thiêng liêng như chính Chúa đầy quyền năng đã ngự xuống xà-lim tôi, và nói chuyện với tôi mặt đối mặt.

Trong người tôi quá đau đớn và tất cả như bắt đầu tuôn ra trước mặt Chúa. Tôi khóc nức nở: “Chúa Jesus ơi, giống như Giê-rê-mi nói, mọi người muốn chống con và rủa sả con. Con không thể chịu đựng nổi nữa. Con đã tới cuối cùng của con rồi.”

Tôi khóc thảm thiết đến nỗi mắt tôi sưng húp đầy nước mắt. Chúa an ủi tôi giống như người cha yêu quý đang ôm đứa con vào lòng. Chúa yên lòng tôi theo câu sau: “Đấng Tự Hữu Hằng Hữu phán: Thật Ta sẽ bổ sức cho ngươi được phước. Trong khi gặp tai vạ hoạn nạn, thật Ta sẽ khiến kẻ thù nghịch đến cầu xin ngươi.” (Giê-rê-mi 15:11).

Từ tận đáy lòng tôi, tôi khóc với Chúa qua sách Giê-rê-mi 15:16-18:

“Lời Ngài được tìm gặp, thì tôi đã ăn nuốt chúng. Lời Ngài là niềm vui cho tôi và sự mừng rỡ trong lòng tôi, vì tôi được xưng bằng danh Ngài! Ôi! Đấng Tự Hữu Hằng Hữu, Thiên Chúa Vạn Quân! Tôi chẳng ngồi trong đám hội kẻ vui chơi mừng rỡ; nhưng tôi ngồi một mình vì tay Ngài; vì Ngài đã làm cho tôi đầy sự giận. Cớ sao sự đau đớn của tôi cứ còn mãi? Cớ sao vết thương của tôi không chữa được mà nó không chịu khỏi? Ngài đối với tôi hẳn như cái khe giả dối, cái suốt tắt mạch hay sao?”

Nhiều lúc tôi hỏi Chúa: “Tại sao con cứ bị đau như vậy. Con không thể chịu đựng được nữa. Lòng con thấy chán nản rồi và con sẵn sàng bỏ cuộc.”

Lời Chúa lại đến với tôi với những lời cảnh cáo nghiêm trọng và lời hứa:

“Vậy nên, Đấng Tự Hữu Hằng Hữu phán như vầy: Nếu ngươi trở lại, thì Ta sẽ lại đem ngươi đứng trước mặt Ta; nếu ngươi làm cho sự quý lìa khỏi sự hèn, thì ngươi sẽ như miệng Ta, chúng nó sẽ trở về cùng ngươi; nhưng ngươi chẳng trở về cùng chúng nó. Ta sẽ khiến ngươi làm tường đồng vững bền cho dân này, họ sẽ đánh với ngươi, nhưng không thắng ngươi được, vì Ta ở cùng ngươi để cứu ngươi và giải thoát ngươi, Đấng Tự Hữu Hằng Hữu phán vậy. Ta sẽ rút ngươi ra khỏi tay kẻ ác, sẽ chuộc ngươi khỏi tay kẻ bạo tàn.” (Giê-rê-mi 15:19-21).

Ngay khi tôi đọc được những câu này, khải tượng mạnh mẽ bất chợt đến với tôi mặc dù tôi đang thức.

Tôi thấy vợ tôi, Deling ngồi bên cạnh tôi. Nàng vừa mới được thả ra khỏi tù và lấy ra một ít thuốc. Vợ tôi yêu mến chăm sóc vết thương cho tôi. Tôi cảm thấy được khích lệ và hỏi nàng: “Em được thả rồi hả?”

Vợ tôi trả lời: “Tại sao anh không mở cái cửa sắt kia ra?”

Trước khi tôi có thể trả lời thì nàng đi ra khỏi phòng, và khải thị của tôi chấm dứt.

Chúa nói với tôi: “Đây là thì giờ của sự cứu rỗi của con.”

Ngay tức thì, tôi biết liền, đây là một khải thị từ Chúa, và rằng tôi phải vượt ngục.

Xà-lim đơn độc của tôi cùng chung tường với xà-lim của anh Xu, và một vài tín đồ khác. Chúng tôi đã có những hiệu báo với nhau trước rằng, nếu một trong chúng tôi bị nguy kịch, cần cầu nguyện gấp, thì chúng tôi sẽ gõ hai tiếng vào tường.

Anh Xu nghe thấy tiếng gõ của tôi. Tôi gọi tên gác. Hắn đến cửa tôi và hỏi tôi muốn gì. Tôi nói với hắn tôi cần đi vệ sinh ngay bây giờ.

Công việc của anh Xu là cõng tôi, nên tên gác mở cửa của anh và ra lệnh cho anh cõng tôi đến nhà tắm.

Mỗi khi tù nhân được phép ra khỏi xà-lim, thì chiếc cổng sắt ở hành lang phải khóa lại, như vậy tù nhân không có cơ hội trốn. Phòng chứa cầu thang dẫn xuống tới sàn cuối cùng ở phía bên kia của chiếc cổng. Chúng tôi cũng vẫn bị hoàn toàn nhốt bên trong. Chiếc cổng mở cho người từ bên ngoài vào, cũng không mở được từ phía bên trong.

Mỗi tầng trong nhà tù đều được bảo vệ bởi một chiếc cổng bằng sắt. Thường thì có hai người gác cổng đứng canh hai bên cổng, do đó để ra ngoài sân nhà tù, tôi phải đi qua ba chiếc cổng sắt, qua ba tầng lầu, và qua sáu người gác.

Anh Xu đến cửa tôi. Ngay khi anh vừa nhìn thấy tôi là anh ra lệnh cho tôi: “Anh phải vượt ngục!” Rồi anh trở lại xà-lim của anh, thâu lượm bàn chải đánh răng và khăn tắm để người gác tưởng rằng, anh sửa soạn dùng nhà tắm.

Khi anh Xu trở lại, anh lại nghiêm nghị ra lệnh: “Yun, anh phải vượt ngục!”

Tôi chỉ mặc bộ quần áo lót thôi, càng nhanh càng tốt, tôi cởi quần dài ra. Tôi viết câu Thánh Kinh gốc của Giăng và I Phi-e-rơ vào giấy đi cầu dài, để chứng tỏ, nó là dây nịt của lẽ thật, quấn theo Lời Chúa chung quanh hông tôi. Tôi cầu nguyện: “Chúa ơi, Chúa đã chỉ cho con thấy rằng, con phải rời khỏi nhà tù này. Bây giờ con vâng lời Chúa và con sẽ cố gắng vượt ngục. Nhưng nếu những người gác bắn con, xin Chúa nhận linh hồn con vào nơi ở trên thiên đàng của Ngài.”

Bây giờ, là đã hơn sáu tuần lễ, kể từ khi chân tôi bị dập nát. Dù chỉ đè nặng một chút lên chân cũng đau nhức vô cùng. Nhưng tôi tin tưởng rằng, Chúa đã nói với tôi trong ba cách khác nhau mà tôi có thể vượt ngục được là: Qua lời Ngài, qua khải tượng mà tôi nhận được sáng nay, và qua lời anh Xu.

Tôi được biết rằng khi Chúa phán với chúng ta làm điều gì, thì không có thì giờ để bàn cãi hoặc lý lẽ, mặc dù hoàn cảnh nào ngay trước mặt. Khi chúng ta chắc rằng, Chúa đã bảo chúng ta hành động như tôi trong hoàn cảnh này, hãy nhắm mắt vâng lời theo tiếng gọi. Không vâng lời Chúa là ngụ ý rằng, mình khôn hơn Chúa, và mình biết cách sống tốt hơn Ngài.

Lúc đó là đúng trước tám giờ sáng ngày 5 tháng 5 năm 1997. Theo ý nghĩ tự nhiên thì thời gian này là lúc xấu nhất để trốn tù! Thường thì vào lúc đó có rất nhiều hoạt động trong tù, với những người gác vào vị trí.

Tôi bước ra khỏi xà-lim của tôi và hướng thẳng tới cửa sắt khóa ở hành lang. Trí óc tôi chỉ nhằm vào việc vâng lời Chúa. Tôi nhìn thẳng phía trước và cầu nguyện qua hơi thở mỗi bước tôi đi.

Người gác bấm vào nút khi hắn muốn mở hoặc đóng cổng, hắn ngồi ở đỉnh tầng thứ ba, phòng cầu thang. Không thể nào nhìn thấy phía bên kia cổng, bởi vì cổng làm bằng sắt, và chỉ có một cái cửa sổ nhỏ được che bằng miếng vải màu đen. Vào đúng lúc tôi bước tới cổng, một tôi tớ Chúa, anh Musheng, đang đi trở về xà-lim của anh, và cái cổng mở ra cho anh. Sáng hôm đó anh được lệnh quét sân nhà tù. Khi Musheng đi ngang qua tôi, tôi nói với anh: “Khoan đã, đừng đóng cổng vội.” Tôi bước qua một cách dễ dàng! Thời điểm Chúa sắp xếp thật là hoàn hảo!

Khi chúng tôi qua ngang nhau, Musheng thầm thì hỏi tôi: “Anh Yun, anh rời khỏi đây à? Anh không sợ chết à?” Rồi với bộ mặt kinh ngạc của anh, anh trở về xà-lim anh.

Cũng có một người gác đi cùng Musheng dẫn anh trở về xà-lim, nhưng đúng lúc hắn mở cửa cho Musheng thì tiếng điện thoại reo trong văn phòng tại hành lang, người gác vội quay trở lại, chạy đến trả lời điện thoại.

Tôi thấy có cái chổi để dựa vào tường ở phòng cầu thang. Tôi lượm lấy và tiếp tục bước đi với nó xuống cầu thang tầng hai. Một tên gác có súng đang ngồi tại bàn giấy, hướng mặt về cổng thứ hai. Cổng đó đôi khi để ngỏ. Bởi vì người gác trong phiên mình được chỉ định canh cổng ngày và đêm, không sợ có chuyện gì xảy ra khi để cổng ngỏ. Vào lúc đó Chúa Thánh Linh nói với tôi: “Đi ngay! Chúa của Phi-e-rơ là Chúa của con!”

Không biết làm sao dường như Chúa làm mù tên gác. Hắn nhìn thẳng vào tôi, vậy mà mắt hắn không biết một chút gì sự có mặt của tôi. Tôi đợi hắn nói điều gì, nhưng hắn nhìn qua tôi như tôi là người vô hình! Hắn chẳng nói lấy một lời.

Tôi tiếp tục qua hắn và không quay nhìn trở lại. Tôi biết tôi có thể bị bắn phía sau bất kỳ lúc nào. Tôi tiếp tục lẳng lặng xin Chúa là tôi đã sẵn sàng để Chúa tiếp nhận linh hồn tôi, tôi luôn nghĩ đến phút cuối cùng của đời tôi trên thế gian này.

Tôi tiếp tục đi xuống cầu thang, nhưng không có ai chặn tôi lại và chẳng có tên gác nào nói với tôi một lời!

Khi tôi tới cổng chính dẫn ra ngoài sân, tôi khám phá thấy cổng đã mở! Thật là lạ lùng, luôn luôn cổng này là một cái cổng an toàn nhất. Thường thường có hai người gác tại cổng tầng thứ nhất, một người bên trong và một người bên ngoài, nhưng không biết vì lý do nào mà không có ai gác và cổng chỉ khép hờ!

Tim tôi đập thình thịch! Bây giờ, tôi đang đứng ngoài đường phố bên ngoài trại tù Trịnh Châu (Zhengzhou) số một về an ninh! Sau này tôi được cho biết là chưa bao giờ có ai trốn thoát khỏi trại tù này trước đây.

Ngay lập tức có một chiếc xe taxi màu vàng, chạy sà ngay cạnh tôi và người tài xế khoảng hơn 20 tuổi, mở cửa phía bên hành khách cho tôi. Anh hỏi: “Anh muốn tôi chở tới đâu?”

Tôi bước vào và trả lời: “Tôi cần phải đến văn phòng của tôi càng nhanh càng tốt, vậy làm ơn chạy cho nhanh.” Tôi cho anh tài xế địa chỉ của một gia đình Cơ-đốc nhân mà tôi biết ở Trịnh Châu, và chúng tôi lái xe xa khỏi trại tù. Tôi nói với anh tài xế nếu bị kẹt xe anh cố tránh, tiếp tục chạy đừng có ngừng vì bất cứ lý do gì.

Tất cả mọi biến cố này dường như chỉ xảy ra trong một thời gian ngắn. Như là một giấc mộng ban ngày. Tôi không chắc rằng, mọi sự thật đã xảy ra hoặc là tôi đang trong giấc mơ. Tôi không biết bằng cách nào mà Chúa đã làm như vậy, hoặc tại sao những cửa sắt thường thì khóa chặt, nay lại để ngỏ cho tôi. Tất cả tôi biết là hiện giờ tôi đang ngồi trên xe taxi, và đang hướng tới nhà của bạn tôi.

Khi chúng tôi tới nơi, tôi yêu cầu người tài xế đợi tôi chốc lát để tôi đi mượn tiền, trả tiền xe.

Tôi trèo lên bậc thang ba tầng lầu của cư xá và bấm chuông hai lần. Một trong những người con gái của gia đình nhìn qua lỗ khóa ở cửa và nhận ra ngay là tôi. Chị rất xúc động nói: “Ô anh Yun! Anh đã được thả ra khỏi nhà thương!” (có nghĩa là nhà tù)

Tôi nói: “Vâng, tôi đã rời khỏi nhà thương, nhưng tôi không xuất khỏi theo lối thông thường. Chị có thể cho tôi mượn ít tiền để trả tiền cho tài xế taxi?”

Chị thật là xúc động khi thấy tôi, đến nỗi quên cả mở cửa cho tôi vào. Cuối cùng, chị trở ra đưa cho tôi tiền. Tôi vội chạy xuống trả tiền cho anh tài xế đang đợi tôi.

Gia đình Cơ-đốc nhân quý hóa này đã đón tiếp tôi hết sức nồng nhiệt tại nhà. Một trong những người con gái này nói với tôi: “Cả Hội Thánh đã kiêng ăn cầu nguyện cho anh, và cho những cộng sự viên của anh hơn một tuần lễ nay. Ngày hôm qua, Chúa Thánh Linh nói với mẹ tôi là: “Ta sẽ thả Yun ra và nơi đầu tiên mà Yun sẽ ở là nhà của con. Anh ấy sẽ ở đây trong thời gian ngắn và sẽ cầu nguyện với con”. Cha mẹ tôi nói với chúng tôi là rất trông chờ anh đến, và chúng tôi cũng đã kiếm một chỗ ở bí mật để anh trốn. Không ai khác biết chỗ này ngoại trừ chúng tôi. Hãy đi với tôi, thay quần áo đi, rồi chúng tôi sẽ đến dẫn anh tới chỗ đó.”

Sau khi chúng tôi cùng nhau cầu nguyện, tôi được trao cho chiếc xe đạp và một người trong gia đình ngồi phía sau, chỉ đường cho tôi đến nơi tôi sẽ trốn, đi xuống những con đường nhỏ một cách thông thạo, để tránh chỗ chặn đường họ đang khám xét trên những con đường chính, vì sự vượt ngục của tôi.

Lúc mà tôi khởi sự đạp xe đạp, đó là lúc đầu tiên, tôi thấy Chúa đã chữa lành bàn chân và chân tôi! Đầu óc tôi khi đó chỉ chú tới sự vâng lời Chúa, và sửa soạn để bị bắn mà tôi không bao giờ để ý đến Chúa đã chữa lành vết thương cho tôi. Tôi không cảm thấy quyền năng chữa lành của Ngài. Từ lúc chân tôi bị đánh dập nát cho đến khi tôi trốn tù, chân tôi vẫn nguyên màu đen hoàn toàn và không thể sử dụng được. Tôi cũng không thể đứng dậy được, đi bộ một mình được. Cái mà tôi có thể làm được nhiều nhất là bò quãng đường ngắn mà phải bám vào tường.

Anh Musheng sau này nói với tôi rằng: “Khi anh đi qua tôi trên tầng thứ ba, anh đi như thường lệ”. Như vậy, dường như Chúa phải chữa lành chân tôi trong khi tôi hãy còn ở trong xà-lim.

Khi tôi đạp trên xe đạp tôi lại nhớ đến lời của Chúa:

“Hãy làm những lối đi ngay thẳng cho chân của các anh chị em, để người què không bị đuổi ra một bên nhưng lại được chữa lành.” (Hê-bơ-rơ 12:13).

Ngay khi chúng tôi tới chỗ trốn, thiên đàng mở ra. Mưa xối xả như thác lũ rải khắp thành phố Trịnh Châu, và gió rít lên đập vào cửa sổ, thổi bay cả chiếc xe đạp. Đó là cơn bão khổng lồ. Dù rằng lúc đó vẫn còn ban ngày mà bầu trời trở nên đen sậm.

Tôi vào trong nơi trốn và ở lại một mình. Gia đình thân yêu này đối xử với tôi giống như thiên sứ từ trên thiên đàng. Họ đặt người trong gia đình bên ngoài cửa tôi, ngày cũng như đêm để canh gác cho tôi.

Sau này, những bạn Cơ-đốc nói với tôi rằng, họ được xem báo cáo trên đài vô tuyến truyền hình về mục tin tức vào buổi chiều, nói đến vụ trốn tù của tôi. Văn phòng Cảnh Sát An Ninh và Quân Đội Nhân Dân Giải Phóng được động viên để truy lùng tôi. Họ lùng kiếm từng nhà ở Trịnh Châu, từ cửa này qua cửa kia. Họ cho ngăn chặn các đường phố tại những ngã tư đường chính, và kiếm trong từng xe. Những tên gác được gởi đi tới các trạm xe buýt, ga xe lửa và phi trường.

Tôi còn được cho biết, những con chó được huấn luyện đánh hơi của Sở Cảnh Sát cũng được dùng để kiếm hơi tôi, nhưng tất cả những cố gắng đó đều vô ích. Tôi được an toàn trong nơi trốn kín đáo của Chúa. Giông tố đã cản trở những chức quyền và rửa sạch những vết tích của tôi.

Chúa nhắc nhở tôi về mười ba năm về trước, trong thời gian 74 ngày kiêng ăn, tại sao Chúa cho tôi thấy khải tượng mạnh mẽ, là một loạt những cửa sắt được mở ra từ cái nọ đến cái kia.

Bây giờ, những năm đó sau này, lời hứa của Chúa đã thành sự thật. Tôi lấy làm lạ về lòng tốt của Chúa, và sự thành tín của Ngài đối với tôi. Từ ngày đó, tôi coi sự vượt ngục của tôi là một sự kiện lạ lùng nhất trong đời tôi.

Anh Xu: Sau khi anh Yun cố gắng vượt ngục bằng cách nhảy qua cửa sổ, rồi anh bị gãy chân. Rồi chúng đánh anh khủng khiếp trong bùn, nghiền nát chân anh thêm để sau này anh không còn có thể đi bộ được nữa.

Khi tôi trông thấy thân xác anh ngất xỉu được vác trở về xà-lim, mặt anh đầy những bùn. Chúng đánh vào đầu anh, do đó, anh không còn nghe được trong một thời gian. Sau khi chúng tôi bị thuyên chuyển về nhà tù Trịnh Châu, tôi được trao cho một việc là cõng anh Yun đến nhà tắm, phòng thẩm vấn trong tù, vì anh bị tàn phế và rất là đau đớn. Nhờ lối đó mà chúng tôi có thể có được thời gian ngắn ngủi để liên lạc được với nhau, khuyến khích lẫn nhau trong Chúa, và tăng cường cho nhau thêm đức tin. Ngay dù chúng tôi không thể nói được với nhau, nhưng chỉ nhìn nhau cũng cho chúng tôi sức mạnh và sự thông công. Tôi cõng Yun đi trở về con đường dài, nên trao đổi với nhau những kinh nghiệm rất nhiều về ân điển của Chúa.

Tôi nói với Yun là Chúa muốn anh trốn tù. Chúa còn căn dặn kỹ là nói với anh như vậy. Tôi có cảm tưởng là Chúa muốn Yun trốn, nhưng Ngài muốn tôi nói.

Một buổi sáng nọ, Chúa trực tiếp cho Yun thấy, đã đến giờ vượt ngục. Khi anh đi bộ xuống cầu thang trong tù, hướng về sân thì một người anh em Cơ-đốc đi vào. Cửa an ninh mở ra đúng vào lúc anh Yun bước ra!

Người anh em đó vội chạy đến xà-lim chúng tôi, báo cho mọi người biết là anh đã nhìn thấy anh Yun bước ra khỏi tù! Tất cả tù nhân chúng tôi trèo lên để nhìn qua cửa sổ ra sân. Chúng tôi nhìn thấy anh Yun đi bộ qua cổng chính nhà tù tới nơi tự do!

Hành động lòng thương xót của Chúa, và quyền năng của Ngài đã khuyến khích chúng tôi rất nhiều. Một lần nữa chúng tôi lại thấy đối với Chúa chẳng có gì là khó cả. Tuyệt đối là không có gì.

Ngài nắm giữ đời sống chúng ta trong tay, không có gì xảy ra cho một trong những đứa con của Chúa, ngoại trừ đó là phần của chương trình Ngài để nó xảy ra trong đời sống chúng ta.

Tôi tin có một điều là tại sao Chúa chọn thả anh Yun ra trong trường hợp hãn hữu như vậy, đó là bởi vì chính quyền nhà tù đã chế nhạo Chúa và Yun khi chúng đập nát chân anh. Chúng nói: “Chúng tao muốn bây giờ mày trốn đi!” Chúa luôn luôn đợi đến lúc gặp sự thử thách!

Vài phút sau khi Yun vượt ngục, những tên gác khám phá ra thiếu mất anh, một đám rất đông lính gác bổ đi lùng kiếm. Một cuộc điều tra đều khắp tổ chức bởi chính quyền, để tìm ra tại sao một người tù tàn phế, bị kiểm soát nghiêm ngặt lại có thể đi bộ ra khỏi trại tù và biến mất!

Thật là hấp dẫn, cuộc điều tra kết luận là Yun đã không được sự giúp đỡ nào của con người từ những tù nhân khác, hay những người gác trong lúc anh trốn tù.

Tôi đã thử dò hỏi thì đó là hoàn toàn đúng.

Đó tất cả là do bàn tay tối cao của Đức Chúa Trời đầy quyền năng.

Anh Musheng: Tôi có cái đặc quyền được chứng kiến việc trốn khỏi tù của anh Yun năm 1997, do bàn tay của Chúa.

Tôi được kêu làm việc tại sân của trại tù vào lúc bảy giờ sáng hôm đó. Khi tôi trở về xà-lim của tôi, dẫn độ bởi một tên gác, chúng tôi ngừng lại để đi qua chiếc cổng an ninh bằng sắt. Tôi không thể tin được rằng, tôi trông thấy Yun đi bộ ra! Chúng tôi đều biết là anh Yun bị tàn phế, nên tôi nói là tôi thật ngạc nhiên thấy anh đi bộ, đó là một sự thật. Anh đi thẳng ngang qua tôi, nhưng tên gác đi cùng tôi không trông thấy anh gì hết.

Ngay cả cho tới khi tôi trở về xà-lim rồi, mà tôi cũng nhớ rằng anh không đi bộ được kể từ khi chân anh bị gãy. Tôi là một trong ba người khiêng anh đi chỗ này chỗ kia trong tù. Ngay cả những tên gác cũng gọi anh là: “Tên què”. Chân của anh hoàn toàn bầm tím vì những trận đánh đòn. Anh không thể nào tự làm được gì cả, vì tình trạng đau đớn của anh. Chúng tôi cũng còn phải tắm cho anh và thay quần áo cho anh.

Trí óc tôi mới bắt đầu hé mở là Yun đang cố vượt ngục. Tôi tức thì quỳ xuống nài xin Chúa cứu sống anh, vì tôi nghĩ rằng những tên gác không có lý do gì để anh ra khỏi sân nhà tù, nên họ có thể bắn anh. Tôi trèo lên cửa sổ xà-lim, nhìn anh đi qua cái sân và biến mất qua cái cổng.

Có lẽ có khoảng ba chục tên gác tù ở ngoài sân trong lúc đó, nhưng không tên nào để ý đến anh Yun trốn tù! Anh còn đi bộ thẳng qua mặt chúng nữa.

Một lúc sau thì một trận mưa lớn đến. Trở lại trên tầng thứ ba trong trại tù, tên gác thấy thiếu anh Yun ngay sau vài phút lúc anh Yun trốn. Hắn đi kiếm khắp nơi, gọi ầm lên: “Tên què, mày ở đâu?” Lúc ban đầu thì tên gác có vẻ từ từ, nhưng kiếm một số nơi mà anh Yun có thể trốn nhưng không thấy. Hắn càng lúc càng lo sợ. Vào khoảng năm phút sau hắn rung chuông báo động, và cả trại tù ồn ào về việc Yun vượt ngục.

Chức quyền trong tù thẩm vấn chúng tôi, nhưng chúng tôi thành thực trả lời chúng tôi không giúp Yun bằng cách nào cả. Hai tên gác bị mất việc.

Hiệu Đính bởi: Nguyễn Đức Huấn
11/01/2019

Để mua tác phẩm này trong Anh ngữ, xin theo link sau đây:

The Heavenly Man

Để mua tác phẩm này trong Việt ngữ, xin liên lạc với dịch giả:

Hoang-Duc-Thanh
9218 Buffalo Bend Lane
Houston, TX 77089-5800
Tel. 281-485-4705

Hoặc:

Kinh Đô Ấn Quán
8058 Boone Road
Houston, TX 77072
Tel. 281-495-4033