Hãy Theo Ta! – Phần 1

3,336 views

I. Ý nghĩa của sự theo Chúa

Đi theo Chúa là học tập gương mẫu của Chúa và vâng phục trọn vẹn những sự phán dạy của Ngài. Người đi theo Chúa là môn đồ của Chúa, là người đã đáp lại lệnh truyền: “Hãy theo Ta!” của Chúa. Ma-thi-ơ 4:18-22 và Mác 1:16-20 ghi lại sự kiện Đức Chúa Jesus kêu gọi các môn đồ đầu tiên, là: Phi-e-rơ, Anh-rê, Giăng, và Gia-cơ. Phản ứng của những người này đối với lệnh truyền của Chúa được ghi rõ, như sau:

  • Phi-e-rơ và Anh-rê: “Hai anh em liền bỏ lưới mà theo Ngài” (Ma-thi-ơ 4:20). “Tức thì hai người bỏ chài lưới mà theo Ngài” (Mác 1:18).
  • Giăng và Gia-cơ: “Tức thì hai người đó bỏ thuyền và cha mình mà theo Ngài” (Ma-thi-ơ 4:22). “Ngài liền kêu hai người; thì họ để Xê-bê-đê, cha mình, ở lại trong thuyền với mấy người làm thuê, mà theo Ngài” (Mác 1:20)

Sau đó, Đức Chúa Jesus kêu gọi Ma-thi-ơ, vốn là một người thu thuế, ông đã ghi lại sự đáp ứng của chính mình khi nghe Chúa truyền, như sau: “Người liền đứng dậy, mà theo Ngài” (Ma-thi-ơ 9:9). Trong khi đó, Lu-ca ghi lại thái độ của Ma-thi-ơ như sau: “Lê-vi (tức Ma-thi-ơ) bỏ hết mọi sự, đứng dậy, đi theo Ngài” (Lu-ca 5:28).

Chúng ta không có chi tiết về việc Chúa gọi các môn đồ khác nhưng qua năm môn đồ trên đây, chúng ta đã thấy rõ thái độ dứt khoát, bỏ hết mọi sự để đi theo Chúa của họ.

Dựa vào lời phán của Chúa, chúng ta nhận biết được tiêu chuẩn của một người đi theo Chúa. Ngoài tiêu chuẩn khởi đầu là thật lòng ăn năn tội và tin nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jesus Christ, những tiêu chuẩn cần có của một người đi theo Chúa, tức là môn đồ của Chúa, được Ngài phán rõ như sau:

“Đức Chúa Jêsus bèn phán cùng môn đồ rằng: Nếu ai muốn theo Ta, thì phải liều mình, vác thập tự giá mình mà theo Ta” (Ma-thi-ơ 16:24)

“Đoạn, Ngài kêu dân chúng và môn đồ, mà phán rằng: Nếu ai muốn theo Ta, phải liều mình, vác thập tự giá mình mà theo Ta” (Mác 8:34)

“Đoạn, Ngài phải cùng mọi người rằng: Nếu ai muốn theo Ta, phải tự bỏ mình đi, mỗi ngày vác thập tự giá mình mà theo Ta” (Lu-ca 9:23)

 

“Đức Chúa Jêsus phán rằng: Nếu ngươi muốn được trọn vẹn, hãy đi bán hết gia tài mà bố thí cho kẻ nghèo nàn, thì ngươi sẽ có của báu ở trên trời; rồi hãy đến mà theo Ta” (Ma-thi-ơ 19:21)

“Đức Chúa Jêsus ngó người mà yêu, nên phán rằng: Nhưng ngươi còn thiếu một điều. Hãy đi, bán hết gia tài mình, đem thí cho kẻ nghèo khổ, chắc sẽ được của báu ở trên trời, rồi hãy đến mà theo Ta” (Mác 10:21)

“Đức Chúa Jêsus nghe vậy, bèn phán rằng: Còn thiếu cho ngươi một điều; hãy bán hết gia tài mình, phân phát cho kẻ nghèo, thì ngươi sẽ có của cải ở trên trời; bấy giờ hãy đến mà theo Ta” (Lu-ca 18:22)

“Ai yêu cha mẹ hơn Ta thì không đáng cho Ta; ai yêu con trai hay là con gái hơn Ta thì cũng không đáng cho Ta; ai không vác thập tự mình mà theo Ta, thì cũng chẳng đáng cho Ta.” (Ma-thi-ơ 10:37, 38)

“Có đoàn dân đông cùng đi với Đức Chúa Jêsus; Ngài xây lại cùng họ mà phán rằng:Nếu có ai đến theo Ta mà không ghét cha mẹ, vợ con, anh em, chị em mình, và chính sự sống mình nữa, thì không được làm môn đồ Ta.  Còn ai không vác thập tự giá mình theo Ta, cũng không được làm môn đồ Ta.”  (Lu-ca 14:25-27)

Trước hết, đây là tiêu chuẩn cho tất cả những ai muốn đi theo Chúa, muốn trở nên môn đồ của Chúa. Đây không phải là tiêu chuẩn dành riêng cho những người có chức vụ trong Hội Thánh như có nhiều người lầm tưởng. Mặc dù có lúc Chúa phán riêng những điều này với các môn đồ nhưng Chúa cũng phán với đoàn dân đông cùng đi với Chúa, tức là với công chúng như Mác 8:34 và Lu-ca 14:25 đã ghi lại. Qua những lời phán của Chúa được trích dẫn trên đây, chúng ta có thể rút ra được những tiêu chuẩn hoặc điều kiện phải có của một người muốn đi theo Chúa:

1. Theo Chúa là từ bỏ chính mình: Từ bỏ chính mình là từ bỏ tất cả những gì thuộc về mình, từ vật chất cho đến tinh thần, từ tài sản cho đến tình cảm, và ngay cả mạng sống. Từ bỏ ở đây không có nghĩa là trong giờ phút chúng ta quyết định đi theo Chúa thì chúng ta dứt bỏ hết không còn liên hệ gì đến tài sản, tình cảm, và mạng sống của chính mình mà là sự thay đổi tính cách quan hệ giữa chúng ta và những điều đó. Ý nghĩa đó được ghi rõ trong I Cô-rinh-tô 7:31 như sau:

“… kẻ dùng của thế gian, nên như kẻ chẳng dùng vậy; vì hình trạng thế gian nầy qua đi.”

Trước khi biết Chúa, tin nhận Chúa, và đi theo Chúa chúng ta đều sống cho chính mình. Mọi quan hệ của chúng ta đối với thế giới chung quanh đều bắt đầu với chính mình. Hễ bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì đem lại ích lợi, vui thích, hay danh tiếng cho chúng ta nhất thì chúng ta yêu thích và quý trọng hơn hết. Sau khi biết Chúa, tin nhận Chúa, và đi theo Chúa chúng ta vẫn còn ở giữa thế gian nhưng mối quan hệ giữa chúng ta và thế gian đã thay đổi. Mọi mối quan hệ giữa chúng ta đối với thế giới chung quanh không còn bắt đầu từ chính chúng ta nữa mà bắt đầu với Đấng Christ. Hễ bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì làm cho Đấng Christ ưa thích, làm cho Danh Đấng Christ được vinh hiển thì chúng ta yêu thích và quý trọng. Rất thường xuyên những điều Đấng Christ ưa thích và làm cho Danh Ngài được vinh hiển khiến cho chúng ta phải hy sinh những điều vốn thuộc về chúng ta. Như vậy, từ bỏ chính mình tức là không xem mình là mục đích của đời sống nhưng xem Chúa là mục đích của đời sống; từ bỏ chính mình có nghĩa là không sống cho chính mình nữa mà là sống cho Chúa.

Sự từ bỏ chính mình để đi theo Chúa không khiến cho chúng ta bị nghèo đi nhưng khiến chúng ta được giàu có hơn ngay trong đời này. Chúng ta có thể trở nên nghèo về vật chất nhưng giàu có về tâm linh và còn làm cho người khác được trở nên giàu có về tâm linh nữa:

“Nhưng chúng tôi làm cho mình đáng trượng trong mọi sự, như kẻ hầu việc Đức Chúa Trời, bởi lòng nhịn nhục lắm trong những sự hoạn nạn, thiếu thốn, khốn khổ, đòn vọt, lao tù, rối loạn, khó nhọc, tỉnh thức, kiêng ăn; bởi sự thanh sạch, thông biết, khoan nhẫn, nhơn từ, bởi Đức Thánh Linh, bởi lòng yêu thương thật tình, bởi lời chơn thật, bởi quyền phép Đức Chúa Trời, cầm những khí giới công bình ở tay hữu và tay tả; dầu vinh dầu nhục, dầu mang tiếng xấu, dầu được tiếng tốt; ngó như kẻ phỉnh dỗ, nhưng là kẻ thật thà; ngó như kẻ xa lạ, nhưng là kẻ quen biết lắm; ngó như gần chết, mà nay vẫn sống; ngó như bị sửa phạt, mà không đến chịu giết; ngó như buồn rầu, mà thường được vui mừng; ngó như nghèo ngặt, mà thật làm cho nhiều người được giàu có; ngó như không có gì cả, mà có đủ mọi sự!(II Cô-rinh-tô 7:4-10)

Khi Phi-e-rơ thưa với Chúa rằng:

“… Nầy, chúng tôi đã bỏ hết mà đi theo thầy.” (Mác 10:28)

thì Ngài đáp:

“Quả thật, Ta nói cùng các ngươi chẳng một người nào vì Ta và Tin Lành từ bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái, đất ruộng, mà chẳng lãnh được đương bây giờ, trong đời nầy, trăm lần hơn về những nhà cửa, anh em, chị em, mẹ con, đất ruộng, với sự bắt bớ, và sự sống đời đời trong đời sau.” (Mác 10:29, 30)

Nói như thế không có nghĩa là khi chúng ta bỏ đi một căn nhà để đi theo Chúa thì sẽ nhận lại được 100 căn nhà khác hoặc dâng lên Chúa $1,000 thì sẽ nhận lãnh lại $100,000 như nhiều giáo sư giả đang giảng dạy thời nay. Nếu như thế thì sau ba lần dâng hiến (bắt đầu với $1,000) chúng ta sẽ trở thành tỷ phú ($1,000,000,000) và sau ba lần từ bỏ người thân chúng ta sẽ có đến hàng triệu anh chị em, cha mẹ, con cái… theo nghĩa đen. Điều Đức Chúa Jesus dạy là sau khi dâng hiến hoặc hy sinh chúng ta được Chúa ban cho các ơn phước mang lại vui thỏa gấp trăm lần hơn sự vui thỏa có thể đến từ những gì chúng ta đã dâng hiến hoặc tình cảm quý mến từ hàng trăm anh chị em trong Chúa sẽ bù đắp lại những tình cảm ruột thịt mà chúng ta đã vì Danh Chúa mà từ bỏ.

Sự từ bỏ chính mình thể hiện dưới ba hình thức: từ bỏ tình cảm, tài sản, và ngay cả mạng sống:

– Tình cảm: Chúa dạy chúng ta phải tôn kính cha mẹ (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:12), chăm sóc người nhà (I Ti-mô-thê 5:8), yêu thương mọi người, ngay cả kẻ thù (Ma-thi-ơ 5:44) nhưng nếu chúng ta yêu thương bất kỳ ai hơn Chúa thì chúng ta không xứng đáng với tình yêu của Chúa đã dành cho chúng ta. Một người có thể chết thay cho người đã đối xử tốt với mình nhưng không ai có thể bỏ hết sự vinh hiển vô biên của mình để chết thay cho kẻ thù nghịch mình như Chúa đã làm cho chúng ta (Rô-ma 5:6-8). Vì thế, khi đi theo Chúa, chúng ta phải đặt Chúa đứng hàng đầu trong tình yêu của chúng ta. Một người muốn đi theo Chúa phải có thể trả lời câu hỏi của Chúa: “Ngươi yêu ta hơn hết thảy mọi sự chăng?” một cách tích cực: “Lạy Chúa, Chúa biết hết mọi sự. Chúa biết rằng con yêu Chúa” (Giăng 21:15-19)! Chữ “ghét” trong Lu-ca 14:26 được dùng với nghĩa rộng, là: “yêu kém hơn.” Môn đồ của Chúa không thể yêu cha mẹ, vợ chồng, con cái, anh chị em… của mình hơn là yêu Chúa. Điều đó có nghĩa là chúng ta phải làm tròn bổn phận yêu thương đối với người nhà theo lời Chúa dạy nhưng khi phải chọn lựa giữa sự làm vui lòng người nhà và vui lòng Chúa thì chúng ta phải chọn sự làm vui lòng Chúa (Công Vụ Các Sứ Đồ 5:29).

– Tài sản: Tài sản bao gồm: địa vị, danh tiếng, quyền thế, và của cải. Theo thói đời, người ta dễ dàng dứt bỏ tình cảm ruột thịt hơn là dứt bỏ địa vị, danh tiếng, quyền thế, hoặc của cải. Lịch sử của loài người chứa đựng không biết bao nhiêu thảm cảnh cốt nhục tương tranh dẫn đến tương tàn. Ngay trong Thánh Kinh cũng không thiếu những thảm cảnh như vậy, điển hình là chuyện A-bi-mê-léc, con trai của Giô-suê, trong một ngày giết chết 70 anh em của mình để chiếm quyền cai trị Y-sơ-ra-ên (Các Quan Xét 9). Vì thế, xem nhẹ tình cảm đối với người thân là điều nhiều người có thể làm nhưng xem nhẹ địa vị, danh tiếng, quyền thế, hoặc của cải thì ít người làm được. Người muốn đi theo Chúa phải dứt khoát với sự ràng buộc của địa vị, danh tiếng, quyền thế, và của cải; sẵn sàng dùng tất cả những điều đó để làm vinh hiển danh Chúa.

Một trong những hành động thực tế là phân phát tài sản của mình cho những người nghèo khổ. Nhiều người cho rằng lời phán của Đức Chúa Jesus trong Ma-thi-ơ 19:21; Mác 10:21; Lu-ca 18:22 chỉ áp dụng cho viên quan trẻ đến hỏi thăm Chúa cách thức để được hưởng sự sống đời đời. Tuy nhiên, lời phán của Chúa áp dụng cho tất cả những ai có cùng một hoàn cảnh giàu có như viên quan đó. Bởi vì, ngay sau đó, Chúa phán rất tỏ tường:

“Quả thật, Ta nói cùng các ngươi, người giàu vào nước thiên đàng là khó lắm. Ta lại nói cùng các ngươi, lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn một người giàu vào nước Đức Chúa Trời.” (Ma-thi-ơ 19:23, 24)

“Kẻ giàu vào nước Đức Chúa Trời khó là dường nào! Môn đồ lấy mấy lời đó làm lạ. Nhưng Đức Chúa Jêsus lại phán rằng: Hỡi các con, những kẻ cậy sự giàu có vào nước Đức Chúa Trời khó là dường nào! Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào nước Đức Chúa Trời.” (Mác 10:23-25)

“Kẻ giàu vào nước Đức Chúa Trời là khó dường nào! Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào nước Đức Chúa Trời!” (Lu-ca 18:24, 25)

Đức Chúa Jesus không nói “viên quan trẻ giàu có” vào nước thiên đàng là khó lắm. Ngài nói: “người giàu” vào nước thiên đàng là khó lắm. Vì thế, mệnh lệnh: “Hãy đi, bán hết gia tài mình, đem thí cho kẻ nghèo khổ, chắc sẽ được của báu ở trên trời, rồi hãy đến mà theo Ta” là mệnh lệnh Chúa truyền cho tất cả những ai giàu có. Lời phán truyền đó đã được các môn đồ trong Hội Thánh lúc ban đầu thực thi và Lu-ca đã ghi lại trong Công Vụ Các Sứ Đồ 2:44, 45 như sau:

“Phàm những người tin Chúa đều hiệp lại với nhau, lấy mọi vật làm của chung; bán hết gia tài điền sản mình mà phân phát cho nhau, tùy sự cần dùng của từng người.”

Đức Thánh Linh cũng phán dạy những người giàu qua I Ti-mô-thê 6:17-19 như sau:

“Hãy răn bảo kẻ giàu ở thế gian nầy đừng kiêu ngạo và đừng để lòng trông cậy nơi của cải không chắc chắn, nhưng hãy để lòng trông cậy nơi Đức Chúa Trời, là Đấng mỗi ngày ban mọi vật dư dật cho chúng ta được hưởng. Hãy răn bảo họ làm điều lành, làm nhiều việc phước đức, kíp ban phát và phân chia của mình có, vậy thì dồn chứa về ngày sau một cái nền tốt và bền vững cho mình, để được cầm lấy sự sống thật.

Ai là người giàu có? Khi chúng ta có hơn mức đủ ăn, đủ mặc là chúng ta đã giàu có. Sự khôn ngoan của thế gian dạy cho chúng ta phải đầu cơ tích trử, để dành tiền bạc tài sản cho tương lai nhưng mệnh lệnh của Chúa là:

“Ấy vậy, các ngươi chớ lo lắng mà nói rằng: Chúng ta sẽ ăn gì? uống gì? mặc gì? Vì mọi điều đó, các dân ngoại vẫn thường tìm, và Cha các ngươi ở trên trời vốn biết các ngươi cần dùng những điều đó rồi. Nhưng trước hết, hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài, thì Ngài sẽ cho thêm các ngươi mọi điều ấy nữa. Vậy, chớ lo lắng chi về ngày mai; vì ngày mai sẽ lo về việc ngày mai. Sự khó nhọc ngày nào đủ cho ngày ấy.(Ma-thi-ơ 6:31-34)

“Vả, sự tin kính cùng sự thỏa lòng ấy là một lợi lớn. Vì chúng ta ra đời chẳng đem gì theo, chúng ta qua đời cũng chẳng đem gì đi được. Như vậy, miễn là đủ ăn đủ mặc thì phải thỏa lòng; Còn như kẻ muốn nên giàu có, ắt sa vào sự cám dỗ, mắc bẫy dò, ngã trong nhiều sự tham muốn vô lý thiệt hại kia, là sự làm đắm người ta vào sự hủy diệt hư mất. Bởi chưng sự tham tiền bạc là cội rễ mọi điều ác, có kẻ vì đeo đuổi nó mà bội đạo, chuốc lấy nhiều điều đau đớn. Nhưng, hỡi con, là người của Đức Chúa Trời, hãy tránh những sự đó đi, mà tìm điều công bình, tin kính, đức tin, yêu thương, nhịn nhục, mềm mại.” (I Ti-mô-thê 6:6-11)

Nhiều người giàu có muốn đi theo Chúa nhưng đã không thể từ bỏ tài sản của mình.

– Tính mạng: Trong sự từ bỏ chính mình, khó nhất là từ bỏ tính mạng. Người thế gian thường từ bỏ người thân để được tài sản, từ bỏ tài sản để được bảo toàn tính mạng chứ ít khi từ bỏ tính mạng vì một điều gì khác. Vì thế, chúng ta có những câu phương châm, như:

“Của đi thay người!”

“Bỏ của chạy lấy người!”

“Còn người, còn của!”

Dầu vậy, trong thế gian cũng không hiếm những sự hy sinh tính mạng vì lý tưởng hoặc vì người khác. Có những sự hy sinh tính mạng là những tấm gương tốt nhưng cũng có những sự hy sinh tính mạng là những tấm gương xấu, như sự hy sinh của những tên không tặc cuồng tín khi tấn công vào hai tòa cao ốc Trung Tâm Thương Mãi Thế Giới tại New York vào ngày 11 tháng 9 năm 2001 làm cho hơn 3,000 người mất mạng; như sự hy sinh của những tên khủng bố cuồng tín mỗi ngày ôm bom nổ chết hàng chục, hàng trăm người khác trên các đường phố ở Trung Đông.

Chúng ta có thể thán phục tinh thần hy sinh của những người vì nghĩa quên mình, hy sinh tính mạng để bảo toàn sự sống của người khác, như trên 300 nhân viên cảnh sát và chữa lửa của thành phố New York đã bỏ mình trong khi tìm cách tiếp cứu các nạn nhân bị kẹt trong hai tòa cao ốc Trung Tâm Thương Mãi Thế Giới tại New York. Tuy nhiên, sự từ bỏ tính mạng để đi theo Chúa là điều vượt trội hơn tất cả những sự hy sinh tính mạng thường có trong thế gian. Những sự hy sinh tính mạng của người thế gian thường xảy ra trong giây phút bất chợt như là sự thôi thúc của bản năng vượt ngoài tầm kiểm soát của lý trí trong khi sự từ bỏ tính mạng để đi theo Chúa là sự xảy ra liên tục mỗi ngày trong đời sống của các môn đồ Đấng Christ với đầy đủ ý thức và quyết tâm:

“Hỡi anh em, tôi chết hằng ngày, thật cũng như anh em là sự vinh hiển cho tôi trong Đức Chúa Jêsus Christ, là Chúa chúng ta.” (I Cô-rinh-tô 15:31)

Từ bỏ tính mạng để đi theo Chúa chính là hành động: mỗi ngày vác thập tự giá mình mà đi theo Chúa, là nhẫn nại chịu đựng tất cả những nhục nhã, khổ đau, oan ức, thiếu thốn… vì Danh Chúa một cách vui mừng (Công Vụ Các Sứ Đồ 5:41).

Cảm tạ Chúa, trong khi chúng ta từ bỏ chính mình để đi theo Chúa thì ngay trong sự bách hại của thế gian, chúng ta vẫn nhận được phước hạnh gấp trăm lần những gì mà chúng ta đã từ bỏ.

(Xin xem tiếp phần 2)