Video Chân Giả Luận: 40 Chúa Sinh Người Có Thứ Bậc

2,780 views

 

 

40 – Chúa Sinh Người Có Thứ Bậc

Hỏi: Đức Chúa Trời là Đấng công bình, tại sao Ngài không mang tất cả những của cải trong thế gian này phân phát đều cho mỗi người, để mọi người được như nhau, không có kẻ giàu, người nghèo, như thế chẳng tốt hơn hay sao?

Đáp: Trong xã hội loài người, tất cả các sự vật, sự việc đều phải có hai mặt đối nghịch, như: có nóng, có lạnh; có mưa, có nắng; có sáng, có tối… tất nhiên, phải có người giàu, kẻ nghèo. Đức Chúa Trời thường mang sự nghèo hoặc giàu mà báo trả cách sinh sống và xử thế của người ta. Nếu người mà giữ gìn lòng thành, biết làm lành, lánh dữ, chăm chỉ làm lụng, không ngại gian khó và biết cần kiệm, tất nhiên sẽ có ngày trở nên giàu có. Còn nếu là người giàu mà tính nết hung ác, hãm hại người hiền, sống hoang dâm, vô độ và buông lung, xa xỉ vẫn có lúc sẽ trở nên nghèo hèn. Sự giàu và nghèo luân chuyển như thế đó.

Đức Chúa Trời sinh loài người chúng ta, mỗi người đều có một khối óc để suy luận, có tay chân, mắt mũi, và các bộ phận khác của cơ thể để sống và lao động. Trong xã hội có bốn loại nghề nghiệp: sĩ, nông, công, thương. Nếu như Đức Chúa Trời sinh ra mọi người đều giàu sang, thì lấy ai là người làm thợ và người làm nghề nông? Không có người làm thợ, thì ai là người chế tạo các vật dụng cho chúng ta sử dụng? Không có người nông dân thì ai là người sản xuất, trồng trọt để có thóc lúa mà ăn? Không có đồ dùng và gạo ăn, loài người cũng sẽ như một loài cầm thú. Hơn nữa, loài người không thể tự mình làm được tất cả các công việc. Nếu Đức Chúa Trời sinh ra người nào cũng nghèo, thì ai là người có tiền để thuê thợ? ai có tiền để bỏ vốn kinh doanh? Không có người thuê thợ, không có người bỏ vốn kinh doanh, cuộc sống của con người trên đất sẽ rất khó khăn vì không ai giúp được ai; như thế thì sống như thế nào? Cho nên Chúa khiến trong xã hội phải có nghèo, có giàu; người giàu có của, kẻ nghèo có công, nương nhờ nhau mà sinh sống. Người xưa có câu: “Quân tử nhọc lòng, tiểu nhân nhọc sức,” chứ làm sao có thể mang tất cả của cải phân chia đều cho mọi người? Như thế, thì không còn gì là xã hội của loài người, và loài người sẽ chỉ là một trong số các loài cầm thú mà Đức Chúa Trời đã dựng nên.

Vả lại, Đức Chúa Trời dựng nên loài người cũng như người thợ gốm nắn nên những chậu: có lớn, có nhỏ, mẫu mã đa dạng là tùy theo nhu cầu sử dụng. Cái chậu đất dùng trồng cây kiểng thì phải ở ngoài sân vườn, cái chậu ấy không thể trách tại sao thợ gốm không nặn ra mình thành cái lọ cắm hoa, trang trí phòng khách cho sang? Vậy thì, Đức Chúa Trời dựng nên người ta có giàu, có nghèo, chúng ta làm sao có thể phê phán Ngài được? Biết như thế, dù mình giàu có hay nghèo hèn, hoặc gặp hoàn cảnh khó khăn khổ sở như thế nào, cũng nên vui lòng tuân theo ý Chúa. Sách Luận Ngữ chép rằng: “Người quân tử lo đạo, chẳng lo nghèo,” đó là một câu nói đáng để cho chúng ta suy gẫm. Người nào hiểu được như thế sẽ dễ dàng tiếp nhận đạo của Đức Chúa Giê-xu.