Hoa Huệ Giữa Chông Gai – 05 (d)

1,420 views

Youtube: https://youtu.be/Uwca4VTzNNk

MP3 OpenDrive:
https://od.lk/d/MV8xOTgxNzg0NDlf/HoaHueGiuaChongGai_05d.mp3

MP3 SoundCloud:
https://soundcloud.com/huynh-christian-timothy/hoahuegiuachonggai-05d

Tải xuống bài viết, mp3, và video tại đây:
https://od.lk/fl/MV8yMDkxNzgyNF8

Anh Hùng Đức Tin
Hoa Huệ Giữa Chông Gai

Nguyên tác: Danyun
Chuyển ngữ: Vô Danh

Người Công Dân Thiên Quốc – Phần 4

Chương 13: Người Công Bình Sẽ Trổ Như Cây Chà Là, Sẽ Lớn Lên Như Cây Hương Nam tại Li-ban (Thi Thiên 92:12)

Khi Yun trở lại phòng giam số hai, tên cầm đầu phòng giam bắt đầu đạp vào anh và nói khinh bỉ: “Giờ thì sao, mày vẫn còn tiếp tục giả vờ câm à? Mày vẫn còn định không ăn uống gì à?” Những tên tù còn lại cũng nói những lời hạ nhục anh.

Sau đó, Yun được Đức Thánh Linh cảm động mạnh mẽ. Anh đứng lên và nói với mọi người: “Hỡi các bạn, ngược lại, hôm nay, tôi sẽ nói đôi lời với các bạn. Các bạn hãy chú ý lắng nghe.” Khi nghe anh nói, họ thật sự sửng sốt. Con người này đã kiêng ăn bảy mươi tư ngày, và bây giờ, anh nói với một giọng đáng kính và uy quyền đến như vậy. Ai nấy đều thấy khâm phục anh.

Anh nói tiếp: “Đức Chúa Trời đã sai tôi đến đây vì các anh em. Khi tôi đến phòng giam này, tôi đã nói cho anh em về Tin Lành của thập tự giá của Đức Chúa Jesus. Hơn nữa, các anh em đã nhìn thấy tận mắt, bảy mươi tư ngày qua, tôi đã không ăn một hạt cơm và không uống một chút nước. Tôi muốn hỏi các anh em: Mấy nghìn năm qua, có ai thấy có người nào làm như vậy mà còn sống không? Hôm nay, tôi đứng đây, một nhân chứng sống giữa các anh em. Điều đó không đủ để chứng minh rằng, Chúa của tôi là Chân Thần và hằng sống sao? Các anh em còn tiếp tục cứng cổ và từ chối Đức Chúa Jesus sao? Nếu sự phán xét đến, làm sao các anh em lại có thể thoát được sự thịnh nộ? Hôm nay, Chúa thương xót các anh em và ban hồng ân tha thứ cho các anh em. Ngài đã gọi tôi đến để nói cho các anh em biết về sứ điệp ăn năn và tha tội này. Cho nên, mỗi anh em hãy quỳ gối xuống trước Đức Chúa Jesus Christ, xưng nhận tội lỗi và ăn năn, hầu cho anh em có thể thoát khỏi sự phán xét và sự chết sẽ đến trên anh em, để được cứu và bước vào Vương Quốc Đời Đời ở thiên đàng.”

Mấy lời ít ỏi đó rơi xuống họ như những quả bom nguyên tử. Một nhóm mười người hết sức hung ác đó đã phạm đủ loại tội, thảy đều quỳ xuống trước Chúa. Người đầu tiên quỳ xuống là tên đứng đầu. Sau đó, lần lượt từng người, tất cả đều quỳ gối xuống. Mỗi người đều được Đức Thánh Linh đụng chạm và những tội lỗi họ đã phạm chạy qua mắt họ như những cuốn phim, cảnh này tiếp sang cảnh khác. Tất cả họ đều kêu to. Bên ngoài nhà giam, viên cai tù nghe thấy tiếng huyên náo và lộn xộn bên trong. Viên cai tù đứng như bị mọc rễ khi thấy cảnh tượng đó trước mắt mình. Hắn không nhúc nhích một hồi lâu. Nắm lấy cơ hội đó, Yun đã làm báp-tem cho mười lăm người. Sau đó, nhân cơ hội đến lúc được đi ra ngoài, anh đã đi đến những phòng khác. Tin Lành vì thế đã được giảng cho cả nhà tù và nhiều tù nhân đã ăn năn tội và tin nhận Chúa.

Ha-lê-lu-gia! Tất cả các tù nhân trong phòng giam số hai trở thành con cái Đức Chúa Trời. Những kẻ thù trở thành những anh em thuộc linh. Chỗ đó đã từng là địa ngục trên đất, nay trở thành Hội Thánh của Đức Chúa Trời. Yun giống như một cây cọ bị cắt, lột vỏ. Đúng như thế, một cây cọ phải chịu đựng những đau đớn như vậy. Nhưng bây giờ, cây ấy đã sinh sản ra nhiều bông trái khắp nơi. Cộng vào đó, những Hội Thánh bên ngoài tường thành nhà tù được kinh nghiệm sự phấn hưng.

Hội Thánh ở thành phố B đúng là như vậy. Hậu quả của việc Yun bị bắt và những anh chị em bị bắt bớ là có nhiều người đã nguội lạnh về thuộc linh. Khi tin tức mới mẻ về sự chịu đựng của Yun trong tù và về sự kiêng ăn cầu nguyện bảy mươi tư ngày của anh được đồn ra mọi nơi, nó đã đem lại sức mạnh. Đâu đâu, linh sợ hãi, sự hâm hẩm, và ngủ gật của các anh chị em đều bị đánh tan. Những buổi cầu nguyện chật ních người và nhiều tín đồ bắt đầu kiêng ăn và cầu nguyện dốc đổ vì Tin Lành và vì những anh chị em trong tù. Tin Lành được phát triển, có nhiều người mới tin Chúa mỗi ngày thêm vào Hội thánh.

Một chị em, có chồng từ trước đến giờ chưa tin Chúa, sống ở trong một làng nọ. Đứa con trai duy nhất của họ bị một chứng bệnh kinh niên. Người chồng đồng ý cho gọi những anh chị em đến cầu nguyện. Buổi chiều hôm đó, có hơn mười anh chị em đến, họ quỳ gối xuống và không thể kìm được sự than khóc khi họ cầu nguyện cho Yun đang bị giam cầm trong tù. Người chồng nghe thấy mọi người cầu nguyện và khóc than cho Yun theo cách đó thì nói: “Nếu đứa con trai tôi được lành, không chỉ tôi tin Chúa Jesus, nhưng tôi còn đến thăm con người đó vì có sự liên hệ tới gia đình tôi.” Đức Chúa Trời đã nghe những lời cầu nguyện của những tín đồ và con trai họ đã được giải phóng khỏi tà linh. Người chồng thật hết sức sung sướng và hai ngày sau đó, ông đã đến phòng công an, thăm một người bà con làm sĩ quan ở đó. Ông nói với người đó: “Yun là cháu tôi, xin hãy lo liệu cho cậu ta.”

Ông nói tiếp: “Trong tù nó không ăn uống gì hết trong bảy mươi tư ngày. Nó là một con người phi thường, Đức Chúa Trời của nó là chân thật và sống thật sự. Anh có làm gì thì làm, nhưng đừng làm hại nó.” Ông cán bộ công an giật mình khi nghe thấy điều đó, bởi vì ông là người chịu trách nhiệm về vụ bắt bớ của Yun. Sự kiện Yun không ăn uống gì bảy mươi tư ngày, trong đồn công an ai ai cũng biết. Kể từ lúc đó, ông cán bộ thôi không bắt bớ Yun nữa, mà hết sức tốt đối với anh. Trước đó đã lâu, Yun được thăng lên làm trưởng phòng giam số hai. Một ngày kia, có một người quản lý của phòng lãnh đạo đến, đưa Yun lên phòng hành chính. Họ nói với anh: “Chúng tôi biết anh có một trái tim tốt. Hôm nay chúng tôi sẽ đưa cho anh một công việc. Có một tên giết người bị giam ở phòng số chín, mỗi ngày đều tìm cách tự sát. Hôm nay, chúng tôi sẽ chuyển nó sang phòng của anh để anh có thể chú ý đến nó. Đừng cho phép nó tự sát, cho đến ngày tử hình, ngày đó nó phải ở trong tình trạng sức khoẻ tốt. Nếu anh không lo liệu và để cho nó tự sát, anh sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm”. Yun cảm thấy không những mình được giao cho mạng sống một người để coi sóc, mà anh còn được giao cho một linh hồn quý giá. Cho nên, anh quyết định nhận lãnh trách nhiệm này. Trở về phòng, anh bàn bạc với những anh em ở đó và họ sẵn sàng ủng hộ.

Người đó chỉ mới hai mươi hai tuổi, tên là Hoàng. Không chỉ thanh niên đó giết người, mà còn hành hung, cướp giật, và phạm những tội hình sự khác. Cha cậu, một cán bộ cao cấp thấy thẹn mặt, nếu đến thăm đứa con trai. Nhưng ông đã gửi cho đứa con một chiếc áo sơ mi có dòng chữ viết sau lưng: “Con trai yêu quý, bây giờ bố không thể nào đến thăm con được, nhưng bố sẽ gặp con trong buổi mít-tinh quần chúng (ngụ ý nói ngày tử hình)!” Khi Hoàng đọc nó, thì trái tim cậu đã tan nát. Nên mỗi ngày cậu đã tìm mọi cách để tự sát. Ở phòng số chín, Hoàng bị những tù nhân khác dày đạp. Họ thường ăn hầu hết thức ăn của cậu ta, chỉ để lại một phần nhỏ cho cậu. Chúng đã cố tình đổ thức ăn lên đầu cậu. Áo xống cậu luôn luôn dính thức ăn. Hàng ngày chúng trói chặt tay Hoàng lại sau lưng và cùm chân cậu lại thật chặt bằng những vòng kim loại, đến nỗi chúng cứa sâu vào da thịt làm toé máu. Nhưng cậu không sợ sự đau đớn và không chỉ cậu tiếp tục đi lại trong phòng, cậu còn nhảy lên nhảy xuống cho đến khi xương mắt cá lòi ra. Những tên cùng phòng sợ là Hoàng sẽ tự sát và chúng sẽ phải chịu trách nhiệm. Nhưng chúng vẫn tiếp tục đánh đập và hạ nhục cậu. Một ngày kia, khi chúng không để ý, Hoàng đã đập đầu vào tường. Cậu không chết, nhưng đã để lại một chỗ hõm trong tường. Vào buổi chiều đó, Hoàng bị chuyển đi và bị đưa vào phòng giam số hai. Khi bước vào phòng giam này, cậu có thể cảm thấy một bầu không khí hoàn toàn khác so với phòng số chín. Ở đây, những “anh em đối lập” nhìn cậu với một sự thiện cảm, niềm nở mỉm cười, cậu được nghênh tiếp như một người bạn. Yun nói bằng một giọng ân cần như một người mẹ, giục Hoàng hãy ngồi xuống và đừng đi lại, nếu không xích chân sẽ làm cho cậu càng đau đớn hơn. Yun lấy một ít nước nóng, và sau khi đã làm nguội, rửa chân cho Hoàng. Mỗi lần họ cho cậu ăn một ít. Bữa ăn chiều hôm đó, họ được ăn bánh bao. Chỉ một lần trong tuần họ được phép ăn một bánh bao nặng sáu bảy mươi gam. Yun nói với các anh em hãy ăn khẩu phần bánh bao của mỗi người và để dành canh rau lại cho Hoàng. Sau đó, anh bẻ tư chiếc bánh bao của anh ra và cất phần còn lại trong túi áo. Buổi sáng hôm sau, bữa ăn sáng chỉ vẻn vẹn một bát xúp với vài cọng mì trong nước, chủ yếu là nước. Nhìn vào tô xúp bạn có thể thấy rõ đôi hàng lông mi. Ban quản lý nhà tù chắc đã nghĩ rằng, bữa ăn tối qua quá hào phóng, cho nên, họ đã quyết định giảm khẩu phần thức ăn ban ngày. Các anh em đã đồng ý chia xẻ một ít xúp của họ cho Hoàng. Yun cung cấp cho cậu một ít cơm và sau đó quay lưng lại với Hoàng. Anh đã bẻ phần bánh bao còn lại đưa vào bát Hoàng và tiếp tục đưa cho cậu ăn. Vào lúc đó, trái tim Hoàng đã tan chảy. Bỗng nhiên cậu quỳ gối xuống và khóc to tiếng. Có thể đây là lần đầu tiên cậu đã kêu khóc như một người lớn.

Vừa khóc Hoàng vừa nói: “Anh ơi, em là một tên giết người ai cũng căm thù. Ngay cả bố mẹ, các anh chị em, và người yêu của em không cần em. Tại sao anh lại yêu mến em như vậy? Bây giờ em không thể trả cho anh được, nhưng sau khi em chết và hoá thành ma, bằng cách nào đó, em sẽ đền đáp lại lòng tốt của anh đối cùng em!” Yun được đầy dẫy tình yêu Chúa, quay sang Hoàng, rơm rớm nước mắt, nói: “Hoàng ơi, em hãy cảm tạ Đức Chúa Jesus, vì các anh đều tin Ngài, chứ không thì các anh cũng đối xử với em như những người ở phòng giam số chín thôi. Hôm nay, các anh yêu em bằng tình yêu của Đức Chúa Jesus Christ. Vậy thì, sau khi em chết, không những em không thể trả cho các anh được, nhưng linh hồn em sẽ đi vào hoả ngục và bị hình khổ đời đời. Cho nên, em hãy ăn năn và tin Đức Chúa Jesus, vì chỉ Ngài là Đấng duy nhất có thể cứu em được.”

Ngay lập tức, Hoàng đã nói một cách rất thành thật với Chúa: “Đức Chúa Jesus ơi, con cám ơn Ngài vì Ngài đã yêu thương một tội nhân như con.”

Yun an ủi Hoàng. Khi ăn, anh đã nói cho cậu về sự sinh ra, sự chết, và sự sống lại, sự thăng thiên, và sự trở lại lần thứ hai của Đấng Christ, rồi giải thích cho cậu về sự cứu rỗi.

Anh nói cho Hoàng biết: “Nước dưới trần gian còn có luật pháp, thì nước trên thiên đàng còn hơn thế nữa. Ở dưới đất này có nhà tù, thì đời sau còn có một nhà tù là hỏa ngục đời đời.”

Hoàng lắng nghe, và ánh sáng của Đức Thánh Linh chiếu le lói trong trái tim đen tối của cậu ta. Hoàng không thể kiềm chế được mình mà quỳ xuống trước Chúa, kêu gào bằng sự ăn năn thống hối và sự xưng nhận tội lỗi.

Câu chuyện của Hoàng đã hé mở. Sau khi tốt nghiệp trường trung học, Hoàng đã làm việc ở một nhà máy điện ở thành phố B. Bố mẹ cậu, cả hai đều là bí thư đảng ủy trong hai cơ quan lao động lớn. Gia đình cậu hưởng thụ một cuộc sống sung sướng và bố mẹ đều yêu thương cậu. Trong thời gian này, Hoàng đã đính hôn, vợ chưa cưới của cậu rất yêu cậu. Tuy nhiên, Hoàng vẫn không quan tâm lắm đến những điều này. Những bạn bè của cậu thuộc trong giới giang hồ. Những kẻ sống gấp, say sưa, và hành hung, làm thiệt hại mọi người. Thậm chí, chúng còn gom thuốc nổ lại và làm chết nhiều người. Vì vụ này mà công an an ninh đã bắt chúng. Nhưng nhờ sự ảnh hưởng của bố mẹ chúng, mà vụ án nghiêm trọng này được khoan hồng và Hoàng chỉ bị đi lao động hai năm. Cậu được thả ra vào mùng một Tháng Năm, năm 1983. Ai có thể nghĩ được rằng, vào đêm trước khi Hoàng được thả ra, cậu đã đánh nhau cùng với một người bạn cũng bị cải tạo lao động ở đó. Khi hai người ngồi nói chuyện, những lời nói giận dữ, độc ác bắt đầu tuôn ra. Hai người nói về tương lai và cả hai đều cảm thấy cô đơn, sự vô nghĩa và vô vọng. Sau đó, hai đứa bắt đầu uống rượu để giết sự buồn chán, nhưng chúng càng uống thì càng tồi tệ hơn. Kết quả là chúng đã kết ước với nhau. Chúng đã quyết định: “Nếu chúng ta không thể sống với nhau được, thì tối nay chúng ta sẽ chết chung.” Sau đó, cả hai tên đã liều lĩnh đi lên nhà kho và ăn cắp hai dùi cui và năm cân thuốc nổ. Sau đó, chúng thề với trời rằng, nếu một người bị giết, thì người còn sống phải lấy xác của người chết là bạn mình để chuyển đổi năng lượng, bằng cách dùng thuốc nổ. Người sống sẽ ôm lấy người bạn đã chết và bằng cách đó, đêm đó cả hai sẽ cùng chết chung với nhau.

Mỗi đứa đều bắt đầu dùng cây dùi cui bằng kim loại, khua chân múa tay với nhau, rồi đi đến chỗ choảng nhau. Hoàng khoẻ hơn, và khi đến vòng đấu thứ ba, cậu đã đánh gục và đập toác sọ bạn mình, làm não bắn tung toé. Khi Hoàng đang khiêng xác bạn mình, thì bị cán bộ phát hiện, và đã lập tức bắn cảnh cáo. Nhận thấy không thể theo như kế hoạch cũ nữa, cậu đã bỏ người chết lại và chạy trốn. Cậu chạy đến một huyện khác, thay đổi ý định không tự sát nữa. Cậu quyết định đi phiêu lưu khắp mọi thành phố lớn của đất nước, tham quan mọi thắng cảnh và kỳ tích, và thưởng thức cuộc sống. Sau đó, chỉ khi cậu trở về nhà thì mọi cái mới kết thúc.

Cậu mua một con dao bấm để cướp của không biết bao nhiêu khách đi đường và hãm hiếp không biết bao nhiêu cô gái. Cậu trải qua tất cả các thành phố, lên những núi nổi tiếng và những địa danh. Nhưng buông mình vào nhục dục và tội lỗi, vẫn không làm cậu thấy thoả mãn. Trên thực tế, cậu cảm thấy đau khổ hơn, càng bị dày vò và vô vọng. Cậu đã leo lên những đỉnh núi nổi tiếng, để người ta bói tương lai cho, và cậu thờ phượng những tượng Phật. Nhưng những điều đó không làm cho cậu thấy bình an. Trong sự tuyệt vọng, cậu đã mua một cái hộp đựng lưỡi lam, tháo cổ áo ra, cậu dấu lưỡi lam vào trong cái cổ áo và vào cửa hàng tạp hoá ăn trộm hai hộp thuốc ngủ. Sau đó, cậu mua vé tàu về nhà, ở đó cậu định tự sát. Tuy nhiên, kế hoạch đó đã bị thất bại. Khi Hoàng vừa xuống tàu, những công an an ninh đã bắt cậu.

Nhưng trong những ngày ở tù đó, Hoàng đã giao phó mình cho Chúa và Ngài đã cứu cậu. Sau đó, Hoàng đã để cho Yun lấy những lưỡi lam giấu trong cổ áo mình… Hoàng có một sự đói khát Lời Chúa và luôn luôn yêu cầu Yun giảng Thánh Kinh cho mình.

Hoàng thích hát những bài hát tôn vinh. Yun đã dạy em hát: “Tôi yêu Chúa Jesus”.

Hoàng hát say sưa:

“Tôi yêu Chúa Jesus.

Tôi yêu Chúa Jesus, suốt cả đời sống tôi.

Yêu Ngài trong khi mặt trời mọc,

Yêu Ngài khi bão tố nổi lên,

Mỗi ngày trên đường đời.”

Nhìn chung, tù nhân bị kiểm soát rất gắt gao. Nếu có ai đó làm ồn sẽ bị hình phạt nặng nề. Ở trên nền nhà trong phòng giam có một cái lỗ nhỏ, nhưng đút lọt một đầu người vào đó. Công an sẽ dí đầu kẻ nào vi phạm nội quy vào đó, hay đấm đá, hoặc dùng báng súng đánh người đó. Đa số các tù nhân đều im lặng vì sợ hãi. Ai mà dám nói hay hát to tiếng? Tuy nhiên, các anh em ở phòng giam số hai vẫn hát luôn luôn, họ hát bằng giọng nhỏ nhẹ, hay đợi cho đến khi lính canh đi khuất thì mới dám hát to hơn.

Hoàng tuy đã nhận ân điển của Chúa, nhưng vẫn là một tử tù đợi ngày hành quyết. Em không sợ chết. Ngày và đêm em hát rất to: “Tôi yêu Chúa Jesus…” Kỳ lạ là chẳng có một lính gác nào quan tâm. Sự can đảm của các anh em tăng lên. Phòng giam này đầy dẫy tiếng hát, tiếng cầu nguyện của các thánh đồ và họ họp nhóm cả ngày. Hoàng có một sự khao khát về thập tự giá của Chúa và em đã nài xin: “Anh Yun ơi, hãy vẽ cho em một thập tự giá trên tường. Nếu công an có biết được, em chịu trách nhiệm hết cho.” Yun không thể làm thất vọng người tín đồ mới, sắp sửa bị tử hình này. Nên khi được phép ra ngoài, anh đã tìm mảnh sành hay thuỷ tinh vỡ để có thể rạch một thập tự giá cho Hoàng ở trên bức tường phòng giam cứng như đá.

Bức tường này được đổ bê tông, nên rất cứng. Yun đã nỗ lực dành thời gian quý báu của mình, cho đến khi một thập tự giá rộng và to hiện ra trên tường. Dưới thập tự giá, anh vẽ một bức tranh về thế giới, và trên những đường nét đó có dòng chữ “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian”.

Những anh em, đặc biệt là Hoàng, đều trầm trồ sung sướng. Em rất vui mừng đến nỗi đã kêu lên. Em đề nghị Yun hãy vẽ ở dưới thập tự giá một cái mộ, có một hòn đá chắn trước cửa mộ, có dòng chữ đề: “Nấm mộ của Hoàng, là người đã nhận được ân điển”. Yun càng rạch, anh càng có thêm sức lực. Cuối cùng, cửa nhà giam và bốn bức tường được che phủ bằng những câu: “Đứa con hoang đàng đã trở về”, “Trong sự đau khổ đã phó thác cho Chúa”, Giăng 3:16, Rô-ma 3:23-24, và những câu Thánh Kinh khác.

Vinh quang thuộc về Chúa! Chúa nói: Ta biết những việc làm của ngươi. Kìa, Ta đã đặt trước ngươi một cửa đã mở mà không ai có thể đóng nó; vì ngươi có ít năng lực mà ngươi vẫn giữ Lời Ta và vẫn không chối danh Ta.” (Khải Huyền 3:8). Đúng như vậy. Mặc dù họ làm mọi điều đó, không một lính gác nào để ý đến; và kể từ lúc đó, không ai vào phòng giam để điều tra.

Thập tự giá và những câu Thánh Kinh còn lại trong phòng giam này cho đến ngày hôm nay. Mỗi một tù nhân đến phòng này đều được đọc các câu Thánh Kinh đó. Nhiều người đã ăn năn và tin Đức Chúa Jesus. Các anh em đã dùng những kim gài của những huy hiệu nhà tù mà họ phải đeo để làm những cây kim. Họ tháo từng sợi chỉ của khăn mặt. Mỗi người đã khâu một thập tự giá rất trang nhã trên ngực trái của bộ đồ tù nhân. Họ đã may một thập tự giá màu đỏ trên áo của Hoàng. Chẳng bao lâu, mỗi người đều có thập tự giá trên ngực mình và họ thật hết sức cảm động, đều quỳ xuống và khóc.

Ngày mà Yun kết thúc sự kiêng ăn vào ngày thứ bảy mươi tư là ngày anh gặp mẹ và vợ. Anh đinh ninh rằng, sẽ không thể nào thoát khỏi sự hình phạt nặng nề và tàn nhẫn ngày càng gia tăng hơn. Cho nên, trong lòng, anh đã chuẩn bị cho cái chết. Nhưng ai có thể biết được rằng, Chúa đã thương xót anh và đã che chở anh cho hai tháng tiếp theo, đến khi Tin Lành được phát triển trong tù? Chỉ sau đó anh mới bị đưa trở lại sự xét xử.

Công an an ninh đã chuẩn bị tới nơi tới chốn cho cuộc hỏi cung này. Trong hai tháng qua, họ đã điều tra tới những huyện và làng xã, những nơi mà Yun đã hoạt động ở đó.

Họ đã huy động một cuộc điều tra rộng lớn và quy mô, và tìm được nhiều sự sáng tỏ về những tội phạm hình sự. Khi Yun được đi hỏi cung, anh thấy trong người rất yếu. Tuy lần này anh sẽ nói, nhưng công an sẽ chắc chắn thất vọng. Anh xin các anh em trong phòng giam hãy cầu nguyện dốc đổ cho mình, còn anh cầu xin Chúa ban cho mình đủ sức lực và đức tin để đương đầu với cuộc hỏi cung một cách thắng lợi.

Người quan toà khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, một người thấp bé, có khuôn mặt tối sầm và một cặp mắt nham hiểm. Ông ta có khuynh hướng ưa thích bạo lực. Khi Yun được đưa vào, ông bắt đầu với Yun bằng sự điên cuồng. Người ngồi cạnh ông là một người đàn ông cao to, trạc tuổi năm mươi. Tóc ông ta bạc trắng, ông có một nụ cười trên mặt và có vẻ nhẹ nhàng hơn.

Phiên toà bắt đầu và ông chánh án nói với Yun: “Chính phủ đã tha cho anh và thấy anh không được khoẻ về thân thể, chúng tôi đã cho anh mấy tháng để nghỉ ngơi. Nên hai tháng qua chúng tôi không gọi anh lên. Bây giờ, sức khoẻ anh đã hồi phục và anh đã có đủ thời gian để suy xét. Hôm nay, anh có cơ hội để nhận sự khoan hồng thông qua sự thành thật; và để lập công chuộc tội, anh phải cúi đầu xuống và thú nhận tội lỗi.” Sau đó, ông quan toà hỏi Yun những câu hỏi sau:

  1. Ai là người liên lạc với anh ở vùng A? Anh đến đó định kỳ ra sao?
  2. Anh đã phát triển sự tuyên truyền phản cách mạng ở thành phố B bằng những loại hình gì? Anh đã xúi giục tín đồ chống lại chính sách tôn giáo của Đảng ra sao?
  3. Ở thành phố G anh đã có những hoạt động gì?

Bị dội bom bằng những câu hỏi như vậy, câu trả lời duy nhất của Yun là tôi không biết. Điều đó càng chọc tức ông quan toà, nên ông đã đập xuống ghế rầm rầm. Sau đó, nghiến răng, ông nói: “Thử coi, hôm nay, anh bảo vệ mình ra sao. Hãy đưa cái máy ra đây!”

Một anh công an đã đem một máy nghe băng đến và bật lên. Một giọng người đang giảng kèm theo với tiếng khóc, nói: “Anh em ơi, đừng để bị con dâm phụ (con đĩ) lừa dối… đừng quá ngây thơ vì sự trá hình của con đĩ… Hãy như Phi-nê-a cầm một ngọn giáo trong tay (xem Dân-số-ký 25:6-18)… Đừng như Giu-đa, phản bội Chúa và bạn bè. Anh em hãy sẵn sàng làm một người sẵn sàng hy sinh cho Chúa… Hãy dấy lên, hãy trung tín và can trường rao giảng chân lý.” Từ trong máy có tiếng nhiều người khóc. Sau đó, người giảng đã hát bài này:

“Hãy dạn dĩ và anh dũng, hãy dạn dĩ và anh dũng!

Vì Chúa ở với bạn, hãy dạn dĩ và anh dũng!

Dù có hàng nghìn ma quỷ, dù có hàng chục nghìn kẻ thù…

 Hãy tin cậy Đấng Cứu Chuộc, đừng sợ hãi!

Hãy dạn dĩ và anh dũng!”

Kế tiếp, ngay sau đó, người anh em đó cầu nguyện bằng một giọng buồn rầu và xúc động, làm rung chuyển trời đất: “Chúa ơi, xin hãy cất đi những đám mây đen bao phủ trên bầu trời đất nước chúng con, hãy trói buộc những quyền lực tối tăm, hãy phá đổ sự kiểm soát của tà linh. Chúng con xin Ngài hãy thay đổi tấm lòng những người cầm quyền hiện thời trên dân tộc chúng con, hãy giải phóng tất cả các anh chị em đang trong tù và xin hãy dấy lên những Ê-xơ-tê và Đa-ni-ên cho thế hệ này…”

Sau đó, nghe thấy giọng của hai người anh em khác hướng dẫn sự cầu nguyện.

Khi Yun nghe thấy chính mình đang giảng, hát và cầu nguyện trong buổi nhóm ở thành phố B hai năm trước đây, trái tim anh được cảm động mạnh mẽ bằng quyền phép qua chính bài giảng và lời cầu nguyện của mình. Ngay lập tức, anh đã mặc vào toàn bộ khí giới của Đức Chúa Trời và gươm của Đức Thánh Linh trong tay. Anh đứng trong toà án với tư cách là một nguyên soái của Nước Trời.

Chiếc máy nghe băng tắt cái cạch. Ông quan toà tự tin, nói với anh: “Anh đã nghe rõ những điều đó! Lời giảng, cầu nguyện, và đúng là giọng hát của anh, là một sự chống đối rõ ràng và ngông cuồng đối với đảng chúng ta, và đã làm phật ý chính phủ, vì nói rằng, Hội Thánh, Hội Thánh của chính phủ là một con đĩ. Bây giờ, anh phải thú nhận đó có phải là giọng của anh không? Những người cộng tác với anh kia là ai? Hai người cầu nguyện tiếp sau anh tên gì?”

Yun trả lời: “Giọng trong băng không rõ lắm và tôi không thể nhớ được có phải đó là giọng của tôi giảng và cầu nguyện không. Xin hãy cho nghe lại một lần nữa.”

Ông quan toà thật giận dữ, đến nỗi tròng mắt muốn rơi ra ngoài, và ông lại đập băng ghế một lần nữa. Ông tiến đến gần Yun, chỉ ngón tay vào mặt Yun, và nguyền rủa anh: “Mày là thằng đểu. Sự minh bạch chống lại mày sờ sờ như một ngọn núi mà còn ngoan cố hả, còn dám nói với tao như vậy hả? Bây giờ tao ra lệnh, mày phải quỳ gối xuống và lặp lại lời cầu nguyện mà tao đã nghe đó một lần nữa!”

Trong phòng xét xử có nhiều công an vũ trang cầm roi điện, quát Yun: “Quỳ xuống! Quỳ xuống! Quỳ!…”

Nhưng quyền phép của Chúa đã giáng trên Yun. Anh vẫn giữ chí khí mạnh mẽ và anh dũng. Không hề sợ hãi gì cả, và bằng một giọng đầy uy quyền anh nói: “Các ông lấy quyền gì mà ra lệnh cho một tôi tớ của Đức Chúa Trời phải quỳ xuống trước các ông? Kiểu hỏi cung như thế này hoàn toàn không hợp lý. Bây giờ, trong danh của Đức Chúa Jesus ở Na-xa-rét, tôi ra lệnh cho các ông hãy quỳ xuống. Tôi sẽ đặt tay trên các ông và cầu xin Chúa tha tội cho các ông. Hãy quỳ xuống! Tất cả các ông hãy quỳ xuống!”

Liền đó, ông quan toà mặt đỏ phừng phừng vì điên tiết, tai đỏ tía, còn miệng thì méo lại vì quá tức tối, và đôi mắt nẹt lửa. Ông mất bình tĩnh một hồi lâu, cứ đập bàn liên hồi và thét lên khản cả giọng: “Phản bội! Phản bội! Sao mà một tên tù nhân chính trị phản cách mạng lại dám ra lệnh cho những người trong tòa án của công an bộ nội vụ phải quỳ xuống? Mày… Mày… Mày láo vừa thôi nhá! Mày… Mày… Mày không phải là người nữa!”

Vâng đúng thật như vậy, thưa bạn đọc, anh Yun không phải là một người bình thường, khi anh tuyên bố vào buổi chiều bị bắt rằng: “Tôi là người trời”. Vâng, chỉ những người như thế, với ân tứ từ Trời mới có sự anh dũng từ trời! Bởi vì Yun đã tôn cao Đức Chúa Jesus Christ, dạn dĩ và không khiếp sợ, như một con sư tử, nên kế hoạch của công an bộ nội vụ đã không đạt được kết quả gì. Ha-lê-lu-gia! Sự vinh hiển thuộc về Chúa! Để xử với Yun, công an bộ nội vụ đã yên lặng chờ đợi, tìm mưu kế và dùng mọi biện pháp, kể cả những hình thức tra tấn man rợ nhất, nhưng cuối cùng, họ không thể bắt anh khai một lời để tự buộc tội mình. Hơn nữa, những trò rẻ tiền của họ đã bị lộ tẩy. Cho nên, họ đã gửi anh cho những kẻ bắt bớ ở vùng B và cho toà án nhân dân ở vùng đó. Sau nhiều ngày, những kẻ bắt bớ ở vùng B đã bắt Yun đi xét xử. Ai mà lường trước được rằng, người xét xử Yun lại là người anh em con chú con bác với anh? Yun biết rằng, đó lại là một trò khác của ma quỷ!

Vị quan toà nói với Yun: “Chiếu theo tài liệu gửi cho chúng tôi từ phòng công an an ninh ở thành phố B, liên quan đến vụ của anh, anh đã phỉ báng chính sách của Đảng chúng ta là những kế hoạch của ma quỷ. Hơn nữa, anh đã tấn công chính sách tôn giáo của đảng chúng ta và đã cổ động tín đồ chống lại sự lãnh đạo của đảng và chính quyền nhân dân. Thể theo những điều đó cũng đủ đã kết án anh mười năm tù, tù chung thân, hoặc bị tử hình. Hôm nay, anh có thể nói trực tiếp với tôi về sự thật là những điều đó có đúng vậy không. Anh phải nói cho tôi biết các tên họ của những người kia và phạm vi hoạt động của họ. Chỉ như thế anh mới có thể lập công và chuộc tội mình. Chỉ bằng cách đó, nếu anh làm như vậy, tôi có thể tìm cách để giảm án cho anh.”

Yun trả lời không chút lưỡng lự: “Mặc dù ông là họ hàng với tôi, ông phải làm phận sự mình và tôi sẽ giữ niềm tin của tôi. Tôi phải thành thật đối với Chúa của mình. Tất cả những gì ông vừa nói là không xác thực. Tôi không biết.”

Người anh em con chú con bác của anh không thể làm gì được và cuối cùng, ông chỉ biết nói: “Anh phải lắng nghe lời cảnh tỉnh của tôi, nếu không anh sẽ sống mà hối tiếc đó!”

Những nhà chức trách của toà án nhân dân ở địa phận B bắt đầu xét xử trường hợp của Yun. Hai công an đã đưa Yun vào hội trường chính của toà án. Trên đường đi đến đó, Yun đầy tràn sự vui mừng. Khi anh đi đến phòng xét xử, anh trông thấy nhiều chiếc ghế trống và anh không biết chỗ nào là của bị cáo, chỗ nào là của nguyên cáo hay chánh án. Không chút suy tính, anh ngồi đúng ngay vào ghế dành cho chánh án. Ông chánh án nói giận dữ: “Ê, ai xét xử ai vậy? Anh dám cả gan ngồi vào hàng ghế của quan toà à? Hãy xuống ngay!”

Yun đứng lên và nói nhẹ nhàng: “Nếu như ông kiên quyết đòi tôi xuống. Đáng lẽ ông phải nói cho tôi biết từ đầu”. Khi anh làm như vậy, anh tự nghĩ: “Đến một ngày, cùng với Chúa, trên ngôi của Ngài, tôi sẽ xét xử ông là nhân dân, và tôi sẽ xét xử những thiên sứ!”

Phiên toà bắt đầu. Trong phòng toà án có những sĩ quan công an, những nguyên cáo, những sĩ quan của mặt trận thống nhất và những viên chức của các cơ quan khác nữa, tổng cộng là bốn đến năm mươi người. Đằng sau băng là ông quan toà, thẩm phán, nguyên cáo, và bí thư, tất cả cộng lại là tám hay chín người. Trên băng là một quyển Thánh Kinh và nhiều sách bồi linh khác.

Ông quan toà nói ngạo nghễ: “Anh Yun, những chiến lợi phẩm này là của anh phải không?”

Khi nghe thấy từ “chiến lợi phẩm”, Yun rất bất bình và với một thái độ cương trực anh nói: “Đây không phải chiến lợi phẩm, đúng hơn, đây là những vật thánh từ Chúa.”

Ông quan toà lưỡng lự, không biết nói gì: “Không cần biết là anh gọi nó là gì, có phải nó là của anh không?”

Yun trả lời: “Hãy đem chúng lại đây cho tôi xem.”

Một công an đem quyển Thánh Kinh cho Yun, Yun mở ra và thấy tên mình ghi trong đó. Anh nói “Đây là của tôi”. Rồi anh xem một bản sao của “Dòng Sông Trong Sa Mạc”. Với một sự đói khát lớn, anh bắt đầu xem qua, như anh đã tìm gặp một người bạn bị thất lạc từ lâu. Anh xem lời cầu nguyện ngày mười bốn Tháng Tám và mắt anh dừng lại câu Thánh Kinh trên đầu trang: “Ngươi chẳng có quyền trên Ta nếu chẳng phải từ trên cao đã ban cho ngươi. Bởi vậy, kẻ nộp Ta cho ngươi có tội trọng hơn.” (Giăng 19:11). Yun xem Lời Chúa ban cho anh ngày hôm đó, biết rằng thời gian đã đến. Anh phải đầu phục ý muốn của Đức Chúa Trời và đi con đường đi xuống mà Ngài đã định cho anh. Cho nên, không chút lưỡng lự và sợ hãi, anh nói với quan toà: “Những cái này là của tôi.”

Sau đó, họ đã bật lại băng giảng của anh. Khi nghe, anh đã được thêm sức mạnh và anh xưng nhận: “Đó là của tôi.” Sau đó, họ tiếp tục hỏi Yun về những anh em cộng tác của anh và những người khác, nhưng anh nói không biết gì hết.

Sau một hồi giải lao ba mươi phút, toà án lại triệu tập lại để nghe lời kết án. Theo kế hoạch lúc đầu của công an an ninh, Yun phải bị xử tử. Dẫu sao, Chúa còn nhiều việc cho anh phải làm. Cho nên, ai cũng ngạc nhiên, anh chỉ bị kết án bốn năm tù. Khi anh về phòng giam, các anh em vui sướng quá đỗi khi thấy tình thế thay đổi. Tất cả đều cúi đầu và thờ phượng Đức Chúa Trời.

Vào buổi chiều ngày mười sáu Tháng Tám, các anh em đã báp-tem cho Hoàng và hai người nữa. Những người đó được đưa đến phòng giam sau khi mười lăm người đã được báp-tem. Một người trong số đó bị án tù chung thân. Anh ta đang ở tuổi hai mươi, và là trùm sỏ của một băng đảng. Trước khi bị bắt, anh dính vào những vụ cướp giật, hành hung, và những tội phạm nghiêm trọng khác không thể kể hết ra (người Trung Quốc nói: “ống nứa sẽ bị bục ra nếu mà kể hết tội”). Những điều anh kể có thể sẽ làm cho người nghe hoang mang sợ hãi. Chiếu theo luật pháp chính phủ, con người này phải bị tử hình. Nhưng bởi vì người bà con anh là một sĩ quan cao cấp, án tử hình đã giảm xuống thành tù chung thân. Người kia là một thanh niên mới ngoài hai mươi, bị kết án hai mươi năm tù. Anh có vợ và bố mẹ ở nhà. Bản tính vốn rất hung ác và rất lẻo mép, đã lừa dối nhiều phụ nữ. Người này đã dụ dỗ biết bao cô gái chưa chồng phạm tội ngoại tình với mình. Trầm trọng hơn, người này đã lẻn vào phòng ngủ của các nữ học sinh của một trường trung học kia, cùng với nhiều kẻ khác hắn đã cưỡng hiếp nhiều nữ học sinh.

Khi hắn bị công an bắt, họ đánh đập hắn thập tử nhất sinh. Khi bị đưa vào phòng giam số hai, hắn không có áo và trên thân thể đầy những vết sẹo. Yun đã có lòng thương xót đối với hắn, giúp hắn bằng mấy cái áo. Cho nên hắn đã được đụng chạm, và sau đó đã ăn năn và tin Chúa. Con người hết sức gian ác này đã tìm thấy sự sống mới trong nơi chốn này. Sau buổi lễ báp-tem các anh em hát bài hát này:

“Tôi có một ngôi nhà vinh hiển trên trời (hát ba lần)

và tôi sẽ luôn luôn nhớ tới.

Chúa Jesus có thể cứu tôi và Ngài có thể cứu bạn (hát hai lần).

Chỉ hãy đến và tin vào Ngài.

Điệp khúc:

Chúa ơi, Chúa ơi, đừng lìa bỏ con (ba lần).

Hãy luôn luôn nhớ đến con.”

Từ nhóm này đến nhóm khác bắt đầu hát. Tiếng hát vang dội khắp các phòng giam của nhà tù. Nước mắt rưng rưng, Hoàng nói: “Anh ơi, những người trong gia đình em có thể được cứu không? Mẹ em có thể được ở cùng với em trong tương lai không?”

Yun nói: “Em phải cầu nguyện dốc đổ cho bố và mẹ em. Chắc chắn họ sẽ tin Chúa và trong tương lai họ có thể ở cùng em”. Buổi tối hôm đó, Hoàng đã thức thâu đêm cầu nguyện cho bố mẹ mình. Vào buổi sáng ngày thứ hai, Hoàng nói với Yun: “Thưa anh, có một điều em xin anh hãy giúp em. Em sẽ viết một lá thư cuối cùng cho bố mẹ em. Anh có thể tìm cách gửi đến cho họ được không?”

Yun nói: “Được chứ, anh chắc chắn sẽ tìm được cách. Nhưng chúng ta lấy bút và mực ở đâu?”

Hoàng nói: “Em đã có cách.” Sau đó, cậu quay lại với lính gác đang đứng bên ngoài cửa và gọi to: “Tôi muốn trình đơn lên toà. Hãy đưa cho tôi giấy và một cây bút.” Ngay sau đó, tên lính gác đưa tới một cây bút bi và hai tờ giấy.

Bây giờ, bạn có thể hỏi, làm sao một con người bị trói hai tay ngoặt đằng sau lưng lại có thể viết được? Tôn vinh Chúa! Sau khi cậu ăn năn, Yun đã nói với lính gác: “Hoàng sẽ không còn tìm cách tự sát nữa, nên hãy mở còng tay cho cậu ta!” Khi cậu ngồi ở hành lang, cậu để tờ giấy bên tay phải và dựa người viết lá thư cuối cùng, vừa viết vừa khóc.

Tuy nhiên, sau khi viết được vài dòng, thì bút hết mực. Tức khắc và không lưỡng lự, cậu cúi đầu cắn vào ngón tay phải và dùng máu đó để viết một “huyết tâm thư” đầy xúc động. (Người Trung Quốc có câu: Khi một người gần kề cái chết, những lời đó là chân thành nhất; như một con chim gần kề cái chết, tiếng kêu nó thật thảm thiết.) Lá thư đó viết như sau:

“Kính thưa bố mẹ,

Con trai của bố mẹ không kính trọng bố mẹ. Con trai của bố mẹ biết rằng, bố mẹ yêu thương con. Sau khi con ra đi, bố mẹ đừng buồn. Con trai của bố mẹ không nói cho bố mẹ biết về những tin hung bây giờ đâu – con không chết vì con đã nhận được sự sống đời đời. Trong tù con đã gặp được một người tuyệt vời, đó là Yun, người anh đáng kính trọng. Anh đã cứu đời sống con, đã dẫn con đến với Đức Chúa Jesus. Hơn nữa, anh đã quan tâm đến con về mọi mặt và đã chăm lo cho con bằng tất cả những gì anh có. Anh cho con ăn mỗi ngày. Kính thưa bố và mẹ, chẳng bao lâu, con sẽ bước vào thiên đàng. Ở đó, con sẽ cầu nguyện cho bố mẹ. Bố mẹ phải tin Đức Chúa Jesus và cho phép anh Yun có cơ hội giảng Tin Lành cho bố mẹ. Đến lúc đó, anh sẽ nói cho bố mẹ biết những điều liên quan đến con. Con cầu nguyện cho bố mẹ nhận được sự sống vĩnh cửu và con có thể gặp bố mẹ trên thiên đàng!”

Vào buổi chiều đó, không khí trong nhà tù đặc biệt căng thẳng. Cứ năm phút lại có lính tuần tra đi qua cửa phòng giam của họ. Cứ ba mươi phút lính lại vào phòng họ và khám xét mỗi người. Tù nhân biết rằng, cứ mỗi lần điều đó xảy ra, có nghĩa là vào ngày hôm sau sẽ có một tù nhân bị tử hình. Vừa khóc, các anh em vừa rửa chân cho Hoàng. Nhưng trái tim Hoàng đầy dẫy một sự bình an yên nghỉ kỳ lạ và em đã từ giã các anh em bằng một nụ cười trên gương mặt.

Cả buổi chiều Hoàng đều hát, “Tôi Yêu Đức Chúa Jesus” và “Tôi Có Một Ngôi Nhà Vinh Hiển Ở Phía Bên Kia”. Vào ngày mười sáu Tháng Tám, ba ngày sau khi Hoàng nhận báp-tem, một cơn mưa nhẹ rơi bên ngoài trời. Vào sáng sớm, cửa nhà tù mở ra bằng một tiếng kêu.

Một người lính có vũ trang chỉnh tề đứng ở cửa ra vào và nói bằng một giọng lớn: “Hãy đưa Yun đi.”

 Sau đó, tên lính nói: “Hãy đưa Hoàng đi.”

Hoàng nói với mỗi người: “Em sẽ gặp lại các anh em ở trên thiên đàng.” Cậu bị đưa đi. Khi cậu đến gần pháp trường, cậu đã chuẩn bị tư thế để chết. Khi cậu bước đi, cậu vẫn ngoái đầu lại, nhìn vào Yun, nghĩ rằng, Yun có thể bị đưa đi khỏi.

Một tiếng súng nổ.

Thân thể cậu tuy nằm chết vì kết quả của tội lỗi, nhưng linh hồn Hoàng đã lên yên nghỉ trong Đức Chúa Jesus, Đấng Chăn Chiên Lớn. Giống như có chép rằng: “Đây là lời chắc chắn xứng đáng với mọi sự tiếp nhận, rằng: Đấng Christ Jesus đã đến trong thế gian để cứu những kẻ có tội, trong những kẻ ấy, ta là đầu.” (I Ti-mô-thê 1:15).

Yun bị trói từ đầu đến chân và bị quẳng vào trong xe thùng không nắp. Anh bị đưa đi để bị bêu gương và bị đấu tố. Yun không thể kìm chế được niềm vui đang tuôn trào, nên anh hát về Đức Chúa Jesus và nói về Đức Chúa Jesus. Điều đó càng làm cho anh chỉ huy công an rất căm tức. Anh ta ra lệnh cho cấp dưới của mình hãy trói Yun càng chặt hơn. Điều đó không làm cho Yun nao núng. Anh càng tôn vinh Chúa to tiếng. Viên chỉ huy dí roi điện vào gáy anh. Nghiến răng, đe dọa anh: “Tao nói cho mày biết, nếu mày còn hát theo kiểu đó khi bị đi diễu hành để bị người ta bêu gương, thì khi về nhà tù, tao sẽ lột da sống mày.” Có tám đến chín tù nhân cùng đi trong xe, để bị đưa ra bêu rếu trước công chúng hôm đó. Trong số đó, có một cô gái trẻ ngoài hai mươi, tên Tiểu Quân. Cô bị trói cùng một sợi dây như Yun và đứng đằng trước.

Chiếc xe chở tù nhân chạy chậm chậm vào trong phố. Cơn mưa càng rơi nặng hạt,

Yun nói lên tiếng: “Chúa ơi, con thật đói khát cơn mưa của ân điển Ngài biết bao! Xin hãy đổ xuống cơn mưa ân điển của Ngài trên tôi tớ Ngài!” Sau đó, anh bắt đầu hát:

“Ở giữa thế hệ hung ác và trụy lạc này,

tất cả đều sẽ thay đổi, trời và đất sẽ rúng động,

ma quỷ giận hoảng,

nhiều tôi tớ và tín đồ đã bặt tăm.

Trong trái tim bạn có sự sợ hãi,

nghi ngờ và không có sự dẫn dắt chăng?

Hãy dấy lên, dạn dĩ, anh dũng, và trung tín vì Vua của chúng ta.

Điệp khúc:

Hãy trung tín, hãy trung tín!

Hãy rao giảng sứ điệp này khắp nơi nơi!

Hãy trung tín với những điều đã được giao cho bạn, hãy trung tín với Chúa vinh hiển của bạn, hãy trung tín!

Hãy trung tín dù số đông không theo bạn!

Dù bạn phải gặp bất cứ điều gì, hãy sát cánh bên Chúa.

Hãy để cho Chúa thấy bạn trung tín!”

Những người bên đường phố cầm ô che, nhìn khung cảnh đó một cách thu hút. Những tín đồ rất xúc động và bắt đầu khóc. Tiểu Quân, đã bị trói với Yun, rất lúng túng và cô gục đầu xuống vì sợ những người cùng quận mình nhìn thấy mình bị bêu gương. Nhưng Yun vẫn hát và giảng, thực tế, anh thật vui mừng và muốn nhảy nhót. Tiểu Quân nhìn anh kinh ngạc.

Cô nói với Yun: “Anh kia ơi, hôm nay, chúng ta bị bêu gương và đấu tố, tại sao anh lại có thể vui mừng như thế được?”

“Làm sao tôi lại có thể sung sướng như vậy được ư? Bởi vì tôi được kể là xứng đáng chịu nhục vì danh của Đức Chúa Jesus!” Khi nghe thấy điều đó, gương mặt của cô đỏ lên. Yun vẫn hát to tiếng:

“Mặc dù cả thế giới có căm ghét tôi; bạn bè tôi bỏ tôi, thân thể tôi tan nát; vì sự kiện cáo, vu khống, bắt bớ, ruồng bỏ và đánh đập; thậm chí tôi phải đổ máu và hy sinh.

Trong cả đời sống tôi, tôi chỉ muốn làm đẹp lòng Cha Thiên Thượng. Để được nhận một mão triều thiên và bước vào nước thiên đàng.”

Xe chở tù nhân đi đến con đường làng. Yun nhìn ra và thấy đã gần cuối thu. Khắp cõi giống như một ông già đau bệnh. Không có màu xanh và hoa. Không có gì là sự sống. Mọi nơi đều là sự hiu quạnh và trông thật thảm thương. Nhìn vào xung quanh, Yun chợt nghĩ về tình trạng Hội Thánh và không thể kiềm chế được mình. Anh không ngăn được nỗi buồn và nước mắt tuôn chảy khi anh hát:

“Hãy nhướng mắt lên mà nhìn vào cánh đồng gặt mênh mông vắng vẻ.

Trái tim Chúa tan nát mỗi ngày; ai sẵn sàng ra đi cho Chúa?

 Mắt tôi tràn giọt lệ, máu sục sôi trong lồng ngực,

Khi tôi giương cao ngọn cờ của Đấng Christ

và cứu những con chiên bị lạc mất.”

Cơn mưa đổ xuống xối xả, hoà với nước mắt anh. Khi nghe tiếng hát đầy xúc động đó, Tiểu Quân không còn lúng túng nữa nhưng rất xúc động. Tình yêu của Yun đối với Chúa đã thu hút cô. Cô không kiềm được lòng mình và bắt đầu khóc vì ăn năn. Thình lình, cô quay lại và lấy ra một chiếc khăn tay trong túi áo. Sau đó, đứng trên đầu ngón chân cô đã lau những giọt nước mắt của Yun.

Yun rất cảm động, kinh ngạc nói với cô gái bằng giọng trìu mến: “Này em gái, tôi bị đấu tố vì cớ Chúa. Còn em, tại sao em lại ở đây?”

Tiểu Quân bắt đầu khóc nức nở. Cô nói: “Em cũng tin Chúa Jesus, nhưng mẹ em và em không sẵn sàng chịu khổ. Cả hai đã bị liên lụy đến một cuộc ẩu đả với hàng xóm. Em gái em đã xé áo quần của đứa con gái của nhà hàng xóm. Họ là những người có quyền thế. Mẹ em và em đã bị bắt vào tù.”

Yun thấy thương cảm, và anh nói với cô: “Đứa con hoang đàng trở về còn quý hơn vàng bạc. Chưa quá muộn để quay lại. Em gái ơi, em phải biết rằng, hàng ngày Đức Thánh Linh bị em và mẹ em làm Ngài buồn. Hãy quay lại, Cha đang đợi em!”

Những lời của Yun đầy quyền phép như một cái búa và đập vào trái tim của Tiểu Quân.

Cô đã khóc nức nở và cầu nguyện: “Chúa ơi, xin thương xót con, và tha tội cho con.”

Yun đã cầu nguyện khẩn thiết xin Chúa thương xót cô. Cảm tạ Chúa, vì ngay lập tức cô đã nhận được sự bình an trong lòng. Sau đó, Tiểu Quân quay sang nói với anh: “Em có nghe nói về anh Yun bị tù vì cớ Chúa và phải chịu nhiều đau đớn. Anh có biết người đó không? Bây giờ người đó ở đâu?”

Yun cười, bảo: “Em muốn nhìn thấy người đó sao?”

“Làm sao em có thể gặp được người đó?”

“Đó là người đang nói chuyện với em.” Yun trả lời.

Khi cô nghe rằng người đứng trước mình là tôi tớ Chúa đã kiêng ăn cầu nguyện bảy mươi tư ngày, và cô thấy được sự dạn dĩ và can đảm của Yun trong buổi này, thì cô thật xúc động, nên lập tức cô đã giữ chặt anh. Cô nhìn vào anh, kinh ngạc và nói với mình: “Chúa ơi, con cảm tạ Ngài! Chúa ơi, con tôn vinh Ngài.”

Cơn mưa vẫn cứ không ngớt. Cơn mưa vào cuối mùa thu và những đợt gió lạnh đập vào mặt đến nỗi rét run cầm cập. Tất cả các lính công an đều có áo che mưa để mặc. Họ không để ý gì đến Yun. Vì kết quả của cơn mưa to quá mà buổi đấu tố bị bãi bỏ.

Yun và những tù nhân khác được đưa về đồn công an.

Buổi chiều hôm đó, mỗi tù nhân được ăn một cái bánh bao. Những con người tội nghiệp thật là đói bụng, đến nỗi họ gần ngất xỉu. Họ bẻ những miếng bánh làm hai và nuốt luôn. Tiểu Quân đã giữ lại một cái đưa cho Yun.

“Anh Yun ơi, những nữ tù nhân được ăn uống khá hơn những tù nhân nam, và hôm nay em không đói. Anh hãy cầm lấy cái bánh này và ăn đi.”

Yun rất cảm động. Nhưng Yun biết rằng cũng giống như anh, cô cả ngày nay không ăn gì. Làm sao anh có thể nhận của cô một cái bánh bao duy nhất này?

Bỗng nhiên, Yun nhớ lại lời Chúa và nhận ra rằng Chúa muốn anh hiểu được một chân lý quan trọng: “Ban cho thì có phước hơn nhận lãnh” (Công Vụ Các Sứ Đồ 20:35). Anh nhận cái bánh bao, và sau khi cảm tạ, anh đã bẻ ra làm hai, giữ lại miếng bé hơn và đưa miếng lớn hơn cho Tiểu Quân. Anh nói: “Chúa nói với tôi, ban cho thì có phước hơn là nhận lãnh. Cho nên cả hai chúng ta đều nhận sự phước hạnh này.” Sau đó, cả hai cùng ăn miếng bánh trong nước mắt. Không lạ gì, chiếc bánh bao đó rất thơm và ngọt bùi.

Xem tiếp: Hoa Huệ Giữa Chông Gai – 05 (e)
https://timhieutinlanh.com/hoa-hue-giua-chong-gai-05-e/