A. W. Tozer
Khi nào thì hiệp nhất và khi nào thì phân rẽ, đó là vấn đề; và một câu trả lời đúng đòi hỏi sự khôn ngoan của một Sa-lô-môn.
Hầu hết mọi người đều giải quyết vấn đề theo quy luật tự nhiên, đó là: mọi sự hiệp nhất thì cho là tốt lành và mọi sự chia rẽ thì cho là xấu xa. Nếu quyết định như thế thì thật là dễ dàng cho cuộc sống của chúng ta có phải không! Nhưng khi nhìn rõ ràng vào phương pháp đối diện với vấn đề này một cách quá đơn giản như thế thì chúng ta đã bỏ qua những bài học lịch sử và xem nhẹ những định luật thuộc linh sâu thẳm nhất mà con cái Chúa phải nhờ đó mà tồn tại.
Nếu hiệp một là bản tánh của những người tốt và chia rẽ là bản tánh của những người xấu thì điều đó sẽ đơn giản hóa vấn đề cho chúng ta. Nếu Đức Chúa Trời luôn luôn hiệp nhất còn ma quỷ thì luôn luôn chia rẽ, thì cuộc hành trình tâm linh của chúng ta thật là dễ dàng trong thế giới hỗn độn này.
Nhưng mọi sự đâu phải như thế.
Phân rẽ cái cần phải phân rẽ và hiệp nhất cái cần phải hiệp nhất mới là khôn ngoan.
Sự hiệp nhất của những yếu tố không giống nhau chẳng bao giờ là tốt cả, cho dù điều đó có thể làm được, và sự phân rẽ tùy tiện những yếu tố giống nhau cũng vậy. Ðiều này đúng trong mọi lãnh vực đạo đức, tín ngưỡng, chính trị hay khoa học.
Công việc phân rẽ đầu tiên mà Đức Chúa Trời thực hiện là Ngài đã phân rẽ sự sáng ra cùng bóng tối. Sự phân rẽ này đặt một hướng đi cho tất cả các mối liên hệ của Đức Chúa Trời trong tự nhiên và trong ân điển. Ánh sáng và bóng tối là hai thứ hoàn toàn xung khắc với nhau; sự hòa hợp ánh sáng và bóng tối là một việc hoàn toàn không thể làm được và nếu có làm được thì kết quả cũng chẳng được điều gì, ngoại trừ sự mập mờ, và tối tăm.
Trong thế giới hiện đại rất khó cho người đứng ngoài cuộc có thể kết luận hay là phân ranh giới những công việc của người trong cuộc. Vì loài người đã sa ngã và tội lỗi đã mang đến sự hỗn độn hoàn toàn trong thế giới này, cho nên lúa mì mới mọc chung với cỏ lùng, đàn cừu mới đi chung với lũ dê, các trụ sở của những điều công chính và không công chính nằm cạnh nhau trong một ngôi nhà lầu, hội truyền giáo nằm ngay bên cạnh quán rượu…v.v..
Nhưng những điều như thế không thể tồn tại muôn đời tại vì ngày và giờ của Chúa đang đến gần khi bầy chiên sẽ được phân rẽ ra khỏi lũ dê, cỏ lùng sẽ bị loại ra khỏi ruộng lúa mì. Đức Chúa Trời một lần nữa sẽ phân rẽ ánh sáng và bóng tối, và rồi mọi sự sẽ được sáng tỏ. Cỏ lùng sẽ bị cho vào lửa với cỏ lùng và lúa mì sẽ được cho vào vựa với lúa mì. Sự mờ tối sẽ như lớp sương mờ tan mất dưới ánh nắng, và rồi mọi công việc sẽ được tỏ tường. Lúc đó người ta sẽ thấy được hỏa ngục hiện ra nguyên hình mặc dù bề ngoài đã được tô lên một lớp phấn thiên đàng. Thiên đàng cũng sẽ hiện ra như một mái ấm gia đình cho tất cả những ai có bản chất của Đức Chúa Trời có Một và Thật.
Hiện nay chúng ta đang kiên nhẫn để chờ đợi những giây phút đó. Trong khi chờ đợi, thì mỗi người trong chúng ta và Hội Thánh, mặc dù ở bất kỳ nơi đâu trong xã hội loài người, cũng phải liên tục đặt câu hỏi là: Chúng ta sẽ hiệp nhất với cái gì và phân rẽ với cái gì?
Hãy nêu ra vài câu hỏi sau đây…Khi lúa mì mọc trong cánh đồng với cỏ lùng thì cả hai có giao phấn với nhau hay không? Bầy chiên gặm cỏ gần lũ dê, nhưng chúng có tìm cách giao phối với nhau hay không? Điều bất chính và điều công chính đều được hưởng mưa nắng như nhau, nhưng chúng có quên đi những sự khác biệt đạo đức bên trong và “kết thông gia” với nhau hay không?
Mục tiêu kêu gọi sự hiệp nhất là vì lợi ích của sự hiệp nhất, và con người sẽ làm mọi việc cho sự lợi ích đó. Vì thế cho nên sự hiệp nhất được thu hút một cách mãnh liệt đến nỗi không có điều gì là quá cao để thay đổi được nó và không có điều gì quan trọng đủ để tách rời nó ra. Lẽ thật bị giết chết vì sự hiệp một để chiêu đãi một buổi đại tiệc ăn mừng hôn phối của thiên đàng và hỏa ngục, và tất cả chỉ vì muốn sinh ra một quan niệm về sự hiệp nhất vốn không hề có trong Lời của Đức Chúa Trời.
Một Hội Thánh được Đức Thánh Linh soi sáng sẽ không liên hệ vào chuyện này. Trong một thế giới sa ngã giống như của chúng ta, sự hiệp nhất không phải là một kho báu có thể mua được với cái giá thỏa hiệp. Lòng trung thành với Đức Chúa Trời, sự thành tín với lẽ thật và sự gìn giữ một lương tâm tốt là những món nữ trang còn quý giá hơn vàng của Ô-phia, hay đá quý từ trong mỏ. Vì những món trang sức này, con người đã phải chịu sự mất mát của cải, hình phạt tù đày và ngay cả cái chết. Ðối với họ, ngay cả trong những thời điểm hiện tại, đằng sau các bức màn, những người theo chân Đấng Christ đã trả xong cái giá của sự tận hiến và thầm lặng chết đi, cái thế giới to lớn này không hề biết đến, nhưng chính Đức Chúa Trời biết và họ trở nên gần gũi với tấm lòng của Cha mình. Vào một ngày mà mọi sự bí mật của tất cả những linh hồn sẽ được tiết lộ, những linh hồn này sẽ nhận lãnh những công việc đã làm trong thể xác. Ðây là những con cái Chúa đã từng bị ruồng bỏ, nhưng lúc ấy sẽ thông minh hơn những người theo đuổi sự hiệp nhất tín ngưỡng vô nghĩa, những người không có can đảm đứng lên chống lại xu hướng đang thịnh hành, và những người kêu gọi tình anh em hoà hiệp chỉ vì đó là thời điểm để trở nên nổi tiếng.
“Một cây làm chẳng lên non…” là câu nói trên đầu môi của những nhà lãnh đạo chính trị nham hiểm, nhưng Sa-tan cũng biết cách làm thế nào để lừa bịp con dân Chúa bằng câu “Ba cây chụm lại thành hòn núi cao”. Sa-tan, nó muốn bắt đầu chinh phục thế giới này bằng sự kêu gọi hiệp một bằng những lời khơi gợi lòng tự hào dân tộc, hay những lời cổ võ báo thù một cái gì đó sai trái, kẻ mị dân thành công trong việc thống nhất quần chúng đằng sau mình. Sau đó, Sa-tan sẽ điều khiển quân đội và đánh vào cơ quan lập pháp cho đến khi họ phải đầu hàng và thống nhất toàn diện mọi mặt chính trị, tín ngưỡng và xã hội, nhưng đó là sự thống nhất của cái chuồng nhốt gia súc vào một trại tập trung để chuẩn bị đưa đến sự hủy diệt. Chúng ta đã thấy điều này xảy ra vài lần trong thế kỷ 20, và thế giới sẽ thấy nó ít nhất một lần nữa khi các quốc gia trên thế giới hiệp lại với nhau dưới tay chỉ huy của AntiChrist.
Khi một đàn cừu đang bối rối đi đến bờ vực thẳm, thì một con cừu chỉ có thể bảo tồn sự sống của nó bằng cách tách ra khỏi bầy. Sự hiệp nhất hoàn hảo trong thời điểm đó đồng nghĩa với sự hủy diệt hoàn toàn.
Sức mạnh nằm bên trong sự hiệp nhất của những sự việc giống nhau, và cũng nằm bên trong sự phân rẽ của những sự việc khác nhau.
Có lẽ những gì chúng ta cần trong Hội Thánh ngày nay không phải là sự hiệp nhất bèn là một sự phân rẽ thông minh và can đảm. Mọi người đều mong ước sự hòa bình, nhưng phấn hưng chỉ có thể đến sau lưỡi gươm của Chúa Jesus Christ thấu đến hồn, linh, cốt, tủy.