Thời kỳ chúng ta đang sống đây có thể được ghi vào lịch sử như là Kỷ Nguyên (của) Nhục Dục (Erotic Age). Tình yêu nhục dục đã được đề cao thành một thần tượng. Ngày nay, thần Ái Tình được nhiều người văn minh tôn thờ hơn là bất cứ vị thần nào khác. Đối với hàng triệu con người, cái nhục dục đã hoàn toàn thay thế cái thuộc linh.
Việc làm thế nào thế giới lâm vào tình trạng này là một điều không mấy khó để phát hiện. Các yếu tố góp phần chính là máy hát và ra-đi-ô, vốn có thể phát một bản tình ca khắp từ nơi này đến nơi khác trong vòng một khoảng thời gian có vài ngày; điện ảnh và truyền hình, vốn có thể khiến toàn bộ số dân (ở một nơi nào đó) dán mắt vào những phụ nữ hấp dẫn và những người đàn ông đa tình đang siết chặt vòng tay (điều này cũng diễn ra ngay trong phòng khách của những gia đình “Cơ-đốc”, ngay trước mắt những trẻ em ngây thơ!); giờ làm việc ngắn hơn và vô số vật dụng máy móc tạo nên thời gian rảnh rỗi nhiều hơn cho mọi người. Thêm vào những điều này là các chiến dịch quảng cáo rầm rộ mà trong đó tình dục là miếng mồi lấp ló thu hút khách hàng trên hầu hết các sản phẩm có thể tưởng tượng ra được; các nhà bình luận thoái hóa, những con người đã đổ dồn cuộc đời mình vào nhiệm vụ quảng bá những con người bất tài, ẻo lả, yếu đuối dưới bộ mặt của các thiên thần và cái luân lý của những người đàn bà nanh ác; những nhà văn viết tiểu thuyết vô lương tâm, những con người đã đạt được sự nổi tiếng và giàu lên từ một việc làm không chút vinh dự: nạo vét những thứ độc hại từ các cống rãnh trong lòng họ để làm nên một trò giải trí cho công chúng. Những điều này cho chúng ta thấy đôi điều về việc làm thế nào thần Ái Tình đã đạt được thắng lợi của mình trên thế giới văn minh.
Bây giờ, nếu vị thần này không động đến các Cơ-đốc nhân, tôi cũng sẽ để yên cho ông ta. Một ngày nào đó cái mớ hỗn độn, hôi hám, lỗ rỗ này sẽ chìm xuống bởi chính sức nặng của mình và trở thành nhiên liệu tuyệt vời cho địa ngục, một sự đền bù công bằng rất thích hợp, và chúng ta sẽ cảm thấy thương hại những con người bị mắc kẹt trong đó. Nước mắt và sự yên lặng có lẽ tốt hơn lời nói nếu mọi thứ khác hơn chính chúng một chút. Nhưng sự sùng bái thần Ái Tình đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến Hội Thánh. Tín ngưỡng thuần túy của Đấng Christ, vốn tuôn chảy giống như dòng sông pha lê từ trái tim của Đức Chúa Trời, đang bị ô nhiễm bởi những thứ nước ô uế chảy nhỏ giọt từ phía sau những bàn thờ của sự bội đạo xuất hiện trên từng đỉnh đồi và bên dưới những gốc cây xanh khắp từ New York đến Los Angeles.
Sự ảnh hưởng của tinh thần nhục dục được cảm thấy hầu như là ở khắp mọi nơi trong các quỹ đạo Tin Lành. Phần nhiều trong số những lời hát ở một số loại hội họp nào đó chứa đựng sự lãng mạn hơn là nói về thánh linh. Cả nhạc và lời đều được viết để kích thích tính dâm đãng. Đấng Christ được thu hút bởi sự gần gũi vốn cho thấy sự không biết Ngài là ai. Đó không phải là sự gần gũi có tính kính sợ của một vị thánh có tấm lòng tha thiết, nhưng là sự gần gũi trơ trẽn của tình yêu thể xác.
Các tiểu thuyết tín ngưỡng cũng lạm dụng tình dục để thu hút giới độc giả, lời bào chữa mong manh chính là: Nếu sự lãng mạn và tín ngưỡng được hòa quyện vào trong một câu chuyện, và một con người bình thường vốn không thích đọc các sách tín ngưỡng thuần túy sẽ đọc câu chuyện và vì thế Phúc Âm sẽ được phơi bày cho người đó. Bỏ sang một bên sự thật là hầu hết các nhà văn viết tiểu thuyết tín ngưỡng ngày nay đều là những tay nghiệp dư, hiếm khi có một người có thể viết một hàng đơn giản với lối văn thật đẹp, cả quan niệm đằng sau tiểu thuyết lãng mạn tín ngưỡng có khuyết điểm lớn. Sự thúc đẩy tính dâm đãng và sự cảm động ngọt ngào, sâu xa của Đức Thánh Linh hoàn toàn đối nghịch với nhau. Quan niệm cho rằng thần Ái Tình có thể trở thành một “trợ thủ” cho Đức Chúa Trời vinh hiển là một quan niệm sỉ nhục Ngài. Phim ảnh “Cơ-đốc” lôi kéo người xem bằng cách quay những cảnh yêu đương say đắm trong quảng cáo là một điều hoàn toàn sai trái đối với Tin Lành của Đấng Christ. Chỉ có những kẻ mù lòa thuộc linh mới chấp nhận nó.
Cái mốt hiện tại của vẻ đẹp thể xác và những nhân cách sinh động trong sự thăng tiến (trong) tín ngưỡng là một biểu hiện khác nữa của sự ảnh hưởng của tinh thần lãng mạn trên Hội Thánh. Sự lãnh đạo nhịp nhàng, nụ cười giả tạo, và giọng nói quá vui vẻ tố cáo cái tín ngưỡng trần tục. Anh đã học hỏi kỹ xảo của mình qua màn ảnh truyền hình, nhưng chưa học đủ để thành công trong lĩnh vực chuyên nghiệp, vì thế anh mang cái sản phẩm vớ vẩn của mình vào nơi thánh và bán cho những Cơ-đốc nhân ốm đau và nhỏ bé, những người đang tìm kiếm một cái gì đó để hấp dẫn họ đang khi ở trong ranh giới của tín ngưỡng hiện tại.
Nếu lời tôi nói có vẻ nghiêm trọng quá, thì xin nhớ rằng nó không được viết để hướng về bất cứ cá nhân nào. Hướng về thế giới hư mất của con người, tôi cảm nhận một sự thương cảm sâu xa và một ao ước rằng mọi người sẽ trở lại ăn năn. Vì những Cơ-đốc nhân có sự lãnh đạo mạnh mẽ nhưng sai lầm đã đẩy Hội Thánh hiện tại từ chỗ bàn thờ của Đấng Tự Hữu Hằng Hữu sang những bàn thờ của sai lầm; tôi cảm nhận một tình yêu thật và sự thông cảm. Tôi muốn là người cuối cùng làm tổn thương họ, nhưng cũng là người đầu tiên tha thứ họ, nhớ lại những tội lỗi của tôi trong quá khứ và nhu cầu cần sự nhơn từ, cũng như sự yếu đuối của riêng tôi cùng với khuynh hướng tội lỗi và sai lầm tự nhiên. Con lừa của Ba-la-am đã được Đức Chúa Trời dùng để quở trách nhà tiên tri. Điều này cho thấy rằng Đức Chúa Trời chẳng cần sự hoàn hảo trong phương tiện Ngài dùng để cảnh cáo và khích lệ dân sự Ngài.
Khi bầy chiên của Đức Chúa Trời lâm vào mối hiểm họa, người chăn không được nhìn vào các ngôi sao và suy nghĩ về những đề tài “gây cảm hứng”. Anh ta, về phương diện đạo đức, bị buộc phải chộp lấy vũ khí của mình và chạy ra bảo vệ bầy chiên. Khi hoàn cảnh đòi hỏi, tình yêu thương có thể dùng lưỡi gươm, dầu vậy, bởi bản chất của mình, nó sẽ hàn gắn những tấm lòng tan vỡ và chăm sóc những người bị thương. Đã đến lúc nhà tiên tri và những người thấy được sự việc phải lên tiếng để người ta nghe và cảm với họ. Trong ba thập kỷ vừa qua, tính rụt rè cải trang dưới sự khiêm tốn đã chui rúc trong góc đang khi mà chất lượng thuộc linh của Phúc Âm Cơ-đốc ngày càng trở nên tệ hơn hết từ năm này sang năm khác. Bao lâu, ôi Chúa ôi, bao lâu?
A. W. Tozer