Bấm vào nối mạng dưới đây để tải xuống mp3 bài này:
https://od.lk/f/MV8yNDU3Mjk3NjZf
Bấm vào nối mạng dưới đây để tải xuống bài viết này:
https://od.lk/f/MV8zMzExOTAwOF8
Bài ghi âm có nhiều chi tiết hơn bài viết
Bấm vào nút “play” ► để nghe:
Huỳnh Christian Priscilla (Mỹ Linh)
Bài Giảng Trong Ngày Kiêng Ăn và Cầu Nguyện
Cho Hội Thánh Việt Nam và Dân Tộc Việt Nam
Toronto, Canada
29/06/2013
Kính chào Hội Thánh.
Cảm tạ Chúa, vì Ngài đã ban cho tôi cơ hội được chia sẻ với Hội Thánh. Hôm nay tôi xin chia sẻ với Hội Thánh một sứ điệp tôi đã nhận được từ nơi Chúa. Đó là: “Hội Thánh phải ăn năn!”
Nguyện xin Đức Thánh Linh chạm vào lòng của mỗi một con dân Chúa khi họ nghe sứ điệp này, để thấy được tội lỗi của mình mà ăn năn trước Chúa.
Lời của Chúa trong Ê-xê-chi-ên 33:7-19 chép:
7 Nầy, hỡi con người, Ta đã lập ngươi được làm kẻ canh giữ cho nhà I-sơ-ra-ên; nên hãy nghe lời từ miệng Ta, và thay Ta răn bảo trước cho chúng nó.
8 Khi Ta phán cùng kẻ dữ rằng: Hỡi kẻ dữ, mầy chắc chết! nếu ngươi không răn bảo để cho kẻ dữ xây bỏ đường lối xấu của nó, thì kẻ dữ ấy sẽ chết trong sự gian ác mình; nhưng Ta sẽ đòi máu nó nơi tay ngươi.
9 Nếu, trái lại, ngươi đã răn bảo kẻ dữ đặng xây bỏ đường lối xấu của nó mà nó không xây bỏ, thì nó sẽ chết trong sự gian ác nó, còn ngươi đã giải cứu mạng sống mình.
10 Hỡi con người, hãy nói cùng nhà I-sơ-ra-ên rằng: Các ngươi nói như vầy mà rằng: Vì gian ác và tội lỗi chúng tôi chất nặng trên chúng tôi, và chúng tôi hao mòn vì cớ nó, thì thế nào chúng tôi còn sống được?
11 Hãy nói cùng chúng nó rằng: Chúa Giê-hô-va phán: Thật như Ta hằng sống, Ta chẳng lấy sự kẻ dữ chết làm vui, nhưng vui về nó xây bỏ đường lối mình và được sống. Các ngươi khá xây bỏ, xây bỏ đường lối xấu của mình. Sao các ngươi muốn chết, hỡi nhà I-sơ-ra-ên?
12 Hỡi con người, khá nói cùng con cái của dân ngươi rằng: Sự công bình của người công bình sẽ không cứu được nó trong ngày nó phạm tội, và sự dữ của kẻ dữ sẽ không làm cho nó sa ngã nơi ngày nó đã xây bỏ sự dữ ấy, cũng như người công bình sẽ không nhờ sự công bình đã qua rồi mà sống được nơi ngày mình phạm tội.
13 Dầu mà Ta có nói với người công bình rằng nó chắc sẽ sống, nếu nó cậy sự công bình mình mà phạm tội, thì sẽ không nhớ đến một việc công bình nào của nó nữa; nhưng nó sẽ chết trong sự gian ác mình đã phạm.
14 Khi Ta nói cùng kẻ dữ rằng: Mầy chắc chết! nếu kẻ dữ ấy xây bỏ tội lỗi mình, theo luật pháp và hiệp với lẽ thật;
15 nếu nó trả lại của cầm, đền bồi vật nó đã cướp lấy, bước theo lệ luật của sự sống, và không phạm sự gian ác nữa, thì chắc nó sẽ sống và không chết đâu.
16 Chẳng có một tội nào nó đã phạm sẽ được nhớ lại nghịch cùng nó; nó đã làm theo luật pháp và hiệp với lẽ thật, chắc nó sẽ sống.
17 Nhưng con cái của dân ngươi nói rằng: Đường của Chúa không bằng phẳng. Ấy là đường của chúng nó không bằng phẳng cho chúng nó!
18 Nếu người công bình xây bỏ sự công bình của mình mà phạm sự gian ác, thì nó sẽ chết trong đó.
19 Nếu kẻ dữ xây bỏ sự dữ của mình mà làm theo luật pháp và hiệp với lẽ thật, ấy là bởi cớ đó mà nó sẽ sống.
Kính thưa Hội Thánh,
Có một lần, trong khi tôi đang cầu nguyện, xin Chúa phục hưng Hội Thánh Việt Nam, thì tôi nghe Chúa phán:
“Hội Thánh phải ăn năn!
Ai có hai lòng, phải làm sạch lòng mình.
Tay Đức Giê-hô-va chẳng ngắn, lỗ tai Ngài không nặng nề, mà không nghe đâu.
Nhưng vì tội lỗi các ngươi, che khuất mặt Ngài.
Không thấy ai cầu thay!
Bảo với chúng nó, Ta không chậm trể về lời hứa của Ta,
Nhưng vì chúng chậm trể.
Ta giận không phải vì chúng phạm tội, mà vì chúng khinh lờn huyết của Con Ta;
Không tin Lời Ta và cũng không làm theo.
Nên, chúng bị diệt, tưởng mình thông biết!”
Giọng nói của Chúa rất là giận và tôi cảm nhận được sự hiện diện của Chúa. Phía sau lưng tôi nóng như có lửa. Tôi thưa với Chúa: “Con không dám nói đâu!” Chúa phán: “Nếu không nói thì làm sao chúng biết mà ăn năn! Vì chúng nó mau quên!”
Chúng ta hãy cậy ơn Chúa, tìm hiểu những điều Chúa phán.
Điều thứ nhất: Hội Thánh phải ăn năn (Khải Huyền 3:14-22):
14 “Hãy viết cho thiên sứ của Hội Thánh tại Lao-đi-xê: ‘Đây là những lời phán của Đấng A-men: Chứng Nhân Thành Tín và Chân Thật; Đấng Khởi Đầu Cuộc Sáng Tạo của Đức Chúa Trời:
15 Ta biết những việc làm ngươi. Ngươi không lạnh cũng không nóng. Ước gì các ngươi lạnh hoặc nóng!
16 Vì ngươi hâm hẩm, không lạnh cũng không nóng, Ta sẽ mửa ngươi ra khỏi miệng Ta.
17 Vì ngươi nói rằng: Ta giàu và thịnh vượng, không cần gì cả; mà không biết rằng ngươi khốn khó, thảm thương, nghèo thiếu, mù lòa và lõa lồ.
18 Ta khuyên ngươi hãy mua từ nơi Ta: vàng đã thử lửa để ngươi trở nên giàu có, áo xống trắng để ngươi được mặc và nỗi hổ thẹn về sự lõa lồ của ngươi không lộ ra. Hãy thoa mắt ngươi với thuốc thoa mắt để ngươi được thấy.
19 Những kẻ Ta yêu thì Ta quở trách và sửa phạt. Vậy, hãy sốt sắng và cải hối.
20 Này, Ta đứng ngoài cửa mà gõ. Nếu ai nghe tiếng Ta mà mở cửa, Ta sẽ vào với người, ăn bữa tối với người và người với Ta.
21 Kẻ nào thắng, Ta sẽ cho ngồi với Ta trên ngai Ta như Ta đã thắng và ngồi với Cha Ta trên ngai Ngài.
22 Ai có tai, người ấy hãy nghe điều Đấng Thần Linh phán với các Hội Thánh.”
Điều thứ nhì: Ai có hai lòng, phải làm sạch lòng mình
“Hãy đến gần Đức Chúa Trời, thì Ngài sẽ đến gần anh em. Hỡi kẻ có tội, hãy lau tay mình, có ai hai lòng, hãy làm sạch lòng đi” (Gia-cơ 4:8).
Ngày nay, nhiều con dân Chúa có hai lòng, vì trong lòng họ còn có nhiều thần khác, ngoài Chúa. Nào là: thần tôi, thần tài, thần tà dâm, thần sắc đẹp, v.v.
Thần tôi: Là lấy ý mình làm phải, bác bỏ ý Chúa đã bày tỏ rõ ràng trong Thánh Kinh. Hễ mình thích, mình muốn hay tiện lợi cho mình thì mình làm.
Thần tài: Là lòng ham mê tiền bạc của cải, muốn làm giàu tắt, mua vé số, mua chứng khoán, mua số đề, đi sòng bài, và thậm chí làm việc kiếm thêm tiền trong ngày Sa-bát.
“Chẳng ai được làm tôi hai chủ; vì sẽ ghét người nầy mà yêu người kia, hoặc trọng người nầy mà khinh người kia. Các ngươi không có thể làm tôi Thiên Chúa lại làm tôi Ma-môn nữa” (Ma-thi-ơ 6:24). “Ma-môn” tức là thần tài của ngoại giáo.
“Vả, sự tin kính cùng sự thỏa lòng ấy là một lợi lớn. Vì chúng ta ra đời chẳng đem gì theo, chúng ta qua đời cũng chẳng đem gì đi được. Như vậy, miễn là đủ ăn đủ mặc thì phải thỏa lòng; Còn như kẻ muốn nên giàu có, ắt sa vào sự cám dỗ, mắc bẫy dò, ngã trong nhiều sự tham muốn vô lý thiệt hại kia, là sự làm đắm người ta vào sự hủy diệt hư mất. Bởi chưng sự tham tiền bạc là cội rễ mọi điều ác, có kẻ vì đeo đuổi nó mà bội đạo, chuốc lấy nhiều điều đau đớn.” (I Ti-mô-thê 6:6-10).
Để làm sạch lòng mình, chúng ta phải từ bỏ các thần khác, mà chỉ say mê, tôn thờ, và tin cậy một mình Chúa.
“Vì về anh em, tôi rất sốt sắng như sự sốt sắng của Thiên Chúa, bởi tôi đã gả anh em cho một chồng mà thôi, dâng anh em như người trinh nữ tinh sạch cho Đấng Christ” (II Cô-rinh-tô 11:2).
Thần tà dâm: Là lòng ưa thích những sự tà dâm. Thánh Kinh dạy cho chúng ta biết, chỉ cần có sự ham muốn tính dục với người không phải là vợ hay chồng của mình tức là đã phạm tội tà dâm trong tư tưởng.
Quan hệ tính dục và lòng ham muốn tính dục chỉ có thể xảy ra giữa vợ chồng. Nếu xảy ra ngoài quan hệ vợ chồng thì là tà dâm và ngoại tình.
1. Ngày nay, biết bao nhiêu con dân Chúa không phải là vợ là chồng với nhau mà ôm ấp, vuốt ve, hôn hít… nhau để tìm cảm giác vui thú tính dục. Họ cho rằng, vì họ yêu nhau, sẽ kết hôn với nhau thì họ được phép làm như vậy. Tuy nhiên, đó không phải là điều Thánh Kinh dạy.
2. Ngày nay, biết bao nhiêu con dân Chúa phạm tội xem, đọc, nghe các hình ảnh, câu chuyện khiêu dâm, khích dục trên Internet, trên TV, trong sách báo…
3. Ngày nay, biết bao nhiêu con dân Chúa vẫn phạm tội thủ dâm, hoặc sử dụng các đồ chơi tình dục.
4. Ngày nay, biết bao nhiêu con dân Chúa viện cớ cần được thư dãn bắp thịt thường đi vào những chỗ đấm bóp, mà thật ra, họ đi tìm cảm giác tính dục từ những cô gái làm nghề đấm bóp.
5. Ngày nay, phần lớn các giáo hội mang danh Chúa đã xem đồng tính luyến ái là bệnh, chứ không phải là tội. Thậm chí, ngay cả những người mang chức vụ chăn bầy trong các giáo hội lại là những người công khai sống đồng tính luyến ái.
Lời Chúa dạy rõ:
Ê-phê-sô 5:5: “Vì anh em phải biết rõ rằng kẻ gian dâm, ô uế, tham lam, tức là kẻ thờ hình tượng, không một kẻ nào được dự phần kế nghiệp vương quốc của Đấng Christ là Thiên Chúa.”
Rô-ma 1:25-28:
25 vì họ đã đổi lẽ thật Đức Chúa Trời lấy sự dối trá, kính thờ và hầu việc loài được dựng nên thế cho Đấng dựng nên, là Đấng đáng tôn vinh đời đời! A-men.
26 Ấy vì cớ đó mà Đức Chúa Trời đã phó họ cho sự tình dục xấu hổ; vì trong vòng họ, những người đàn bà đã đổi cách dùng tự nhiên ra cách khác nghịch với tánh tự nhiên.
27 Những người đàn ông cũng vậy, bỏ cách dùng tự nhiên của người đàn bà mà un đốt tình dục người nầy với kẻ kia, đàn ông cùng đàn ông phạm sự xấu hổ, và chính mình họ phải chịu báo ứng xứng với điều lầm lỗi của mình.
28 Tại họ không lo nhìn biết Đức Chúa Trời, nên Đức Chúa Trời đã phó họ theo lòng hư xấu, đặng phạm những sự chẳng xứng đáng.
Thần sắc đẹp: Là lòng ham mê sắc đẹp của chính mình. Chạy theo thời trang, lo cho phần thuộc thể hơn phần thuộc linh. Thậm chí, họ chăm lo về sắc đẹp của chính mình hơn là vâng theo Lời Chúa. Vì thế, có nhiều người đã biết rằng Chúa cấm xăm trên da thịt nhưng họ vẫn thản nhiên xăm môi, xăm chân mày.
Nhiều phụ nữ tôn thờ thân thể của mình bằng cách khoe khoang những nét nhạy cảm của thân thể mình để người khác phải trầm trồ, ham muốn. Nhiều bà, nhiều cô là vợ và con cái của những người chăn, những trưởng lão, những chấp sự trong Hội Thánh mà ăn mặc lòe loẹt và hở hang, khêu gợi sự ham muốn tính dục ngay trong những buổi nhóm họp thờ phượng Chúa. Điều này cũng không ngoại trừ những thanh niên thích ở trần để khoe các bắp thịt vạm vỡ của mình.
Biết bao nhiêu con dân Chúa ngày nay nhuộm tóc với những màu sắc lòe loẹt, chải cắt những kiểu kỳ quái, đôi khi mang tính cách của ngoại giáo, và đeo những vòng khuyên lỗi tai, lỗ mũi, lưỡi, rún và nhiều nơi khác trên thân thể… theo thời trang của những kẻ không tin Chúa, tôn thờ tà linh.
I Giăng 2:15-17:
15 Chớ yêu thế gian, cũng đừng yêu các vật ở thế gian nữa; nếu ai yêu thế gian, thì sự kính mến Đức Chúa Cha chẳng ở trong người ấy.
16 Vì mọi sự trong thế gian, như sự mê tham của xác thịt, sự mê tham của mắt, và sự kiêu ngạo của đời, đều chẳng từ Cha mà đến, nhưng từ thế gian mà ra.
17 Vả thế gian với sự tham dục nó đều qua đi, song ai làm theo ý muốn Đức Chúa Trời thì còn lại đời đời.
Lê-vi Ký 19:28: “Chớ xăm vẽ trên mình. Ta là Đức Giê-hô-va”
Thần tình cảm: Nhiều người xem quan hệ tình cảm với những người thân trong gia đình quan trọng hơn là vâng theo Lời Chúa. Người thì vì sợ cha mẹ buồn cha mẹ mà không dám từ chối ăn đồ cúng hoặc đốt nhang cho người chết! Người thì vì sợ chồng hay vợ buồn mà không dám hầu việc Chúa. Người thì vì sợ con cháu bỏ nhà đi mà không dám quở trách, sửa phạt khi chúng sống nếp sống sai nghịch Lời Chúa.
Thần bằng cấp: Ngày xưa, Hội Thánh do Chúa lập ra không hề có chuyện xét bằng cấp để giao chức vụ. Cũng không ai tốn tiền, tốn thời gian để đạt cho được các bằng cấp về Thánh Kinh, về Thần học.
Ngày nay, trong các giáo hội người ta xét bằng cấp để trao chức vụ, người ta trả lương cho người hầu việc Chúa tùy theo bằng cấp, và có những người đã trên 80 tuổi vẫn còn ráng đạt cho được cái bằng tiến sĩ mục vụ hoặc tiến sĩ Thần học ở Mỹ. Ngoài ra, còn việc có những người yếu kém Anh ngữ, đã thuê mướn người viết các luận án tốt nghiệp cho mình.
Dĩ nhiên, học biết về Lời Chúa là điều cần thiết và là điều chúng ta sẽ tiếp tục cho đến đời đời. Nhưng biến chuyện học biết Lời Chúa thành địa vị, thành bằng cấp phải có, và dựa vào đó để tôn vinh một người, thì các giáo hội đã hoàn toàn tạo ra một thứ thần tượng trong lòng người.
Điều thứ ba: Tay Đức Giê-hô-va chẳng ngắn, lỗ tai Ngài không nặng nề, mà không nghe đâu.
Ê-sai 59:1-21:
1 Nầy, tay Đức Giê-hô-va chẳng trở nên ngắn mà không cứu được; tai Ngài cũng chẳng nặng nề mà không nghe được đâu.
2 Nhưng ấy là sự gian ác các ngươi làm xa cách mình với Thiên Chúa; và tội lỗi các ngươi đã che khuất mặt Ngài khỏi các ngươi, đến nỗi Ngài không nghe các ngươi nữa.
3 Vì tay các ngươi đã ô uế bởi tội ác; môi các ngươi nói dối, lưỡi các ngươi lằm bằm sự xấu xa.
4 Trong các ngươi chẳng có ai lấy lẽ công bình mà kêu rêu; chẳng có ai lấy điều chân thật mà đối nại. Hết thảy đều cậy sự hư không, nói lời dối trá, cưu mang điều ác và đẻ ra tội trọng.
5 Họ ấp trứng hổ mang và dệt màng nhện; ai ăn những trứng đó sẽ chết và nếu một cái trứng giập ra, sẽ nở thành rắn lục.
6 Những màng họ không dùng làm áo được, không thể mặc được hàng họ đã dệt ra; công việc họ là công việc đáng tội, tay họ làm những việc hung tàn.
7 Chân họ chạy đến điều ác, nôn nả làm đổ máu vô tội; tư tưởng họ là tư tưởng gian tà, sự phá hại diệt vong là ở trên đường lối họ.
8 Họ không biết đường bình an, trong đường họ đi không có sự công nghĩa. Họ tự làm những lối quanh queo: ai đi trong đó thì chẳng biết sự bình an!
9 Vậy nên sự công bình đã cách xa chúng ta, sự nhơn nghĩa cũng không theo kịp chúng ta. Chúng ta trông mong sự sáng, mà sự tối tăm đây nầy, trông mong sự sáng láng, mà đi trong u ám.
10 Chúng ta đi dọc theo tường như người mù; rờ rẫm như người không có mắt; đúng trưa mà vấp chân như chạng vạng; giữa những kẻ mạnh mẽ mà mình như người chết.
11 Chúng ta cứ rên siết như con gấu, và rầm rì như chim bồ câu; trông sự công bình, mà nó không đến, đợi sự cứu rỗi, mà nó cách xa!
12 Phải, sự phạm phép chúng tôi đã thêm nhiều trước mặt Ngài, tội lỗi chúng tôi làm chứng nghịch cùng chúng tôi. Vì sự phạm phép chúng tôi ở cùng chúng tôi, và chúng tôi biết sự gian ác mình.
13 Chúng tôi đã bạn nghịch, chối Đức Giê-hô-va, và trở lòng chẳng theo Thiên Chúa mình. Chúng tôi nói sự bạo ngược và phản loạn, cưu mang những lời giả dối trong lòng và nói ra!
14 Cho nên sự công bình trở lui lại, sự nhơn nghĩa đứng xa; vì lẽ thật vấp ngã giữa đường phố, và sự ngay thẳng chẳng được vào.
15 Lẽ thật đã không còn, ai lánh điều dữ thì phải cướp bắt. Đức Giê-hô-va thấy không có sự công bình thì chẳng đẹp lòng,
16 thấy không có người, chẳng ai cầu thay, thì lấy làm lạ lùng. Ngài bèn dùng chính cánh tay mình đem sự cứu rỗi đến; lấy sự công bình mình mà nâng đỡ.
17 Ngài mặc sự công bình làm giáp, đội sự cứu rỗi trên đầu làm mão trụ; lấy sự báo thù làm áo mà bận, lấy sự sốt sắng làm áo tơi mà choàng mình.
18 Ngài báo trả cho người ta tùy việc họ làm: sự thạnh nộ cho kẻ đối địch Ngài, sự báo oán cho kẻ thù nghịch; Ngài sẽ báo trả các cù lao.
19 Người ta sẽ kính sợ danh Đức Giê-hô-va từ phương tây, và sự vinh quang Ngài từ phương mặt trời mọc lên; vì Ngài sẽ đến như sông tràn dẫy bởi hơi Đức Giê-hô-va thổi giục.
20 Đấng Cứu chuộc sẽ đến Si-ôn, đến cùng những kẻ thuộc về Gia-cốp, là kẻ bỏ tội lỗi, Đức Giê-hô-va phán vậy.
21 Đức Giê-hô-va phán: Về phần ta, nầy là giao ước ta đã lập với họ. Thần ta ở trên ngươi, cả đến những lời ta đã đặt nơi miệng ngươi, sẽ chẳng lìa khỏi miệng ngươi, miệng dòng dõi ngươi, và miệng dòng dõi của dòng dõi ngươi, từ bây giờ cho đến đời đời! Đức Giê-hô-va phán vậy.
Tội nói dối: Nói dối dù là vô tình hay cố ý cũng đều là tội. Lời Chúa dạy:
Ma-thi-ơ 5:37: “Song ngươi phải nói rằng: phải, phải; không, không. Còn điều người ta nói thêm đó, bởi nơi quỷ dữ mà ra.”
1. Có người cho rằng, nói dối không hại ai, thì không có tội.
2. Có người cho rằng, nói dối để giúp người khác yên tâm, thì không có tội.
3. Có người thản nhiên, hứa cho qua chuyện, mà không quan tâm đến việc phải thực hiện lời hứa.
4. Có người nói dối để khoe tài.
5. Có người giả ngộ tầm phào, cho rằng như vậy là giỏi tâm lý, biết cách tạo niềm vui cho người khác:
Có một mục sư Việt Nam, tác giả của nhiều cuốn sách, đã viết như thế này, cho hàng ngàn độc giả của ông:
Buổi sáng tôi đang ngồi viết nơi văn phòng tại nhà. Vợ ở ngoài vườn sau nhà. Bỗng nghe tiếng vợ gọi:
– Anh ra đây.
Tiếng gọi làm ngưng dòng tư tưởng. Hơi bực, định hỏi: Chuyện gì vậy?
Song thương vợ, phải ra thôi!
– Này anh xem, có chồi lan mới, anh xem thử chồi hoa hay chồi cây.
Vợ không biết, làm sao tôi biết? Thế mà cũng đứng ngắm nhìn, ra vẻ suy xét, rồi nói:
– Có lẽ chồi hoa đó em.
Nói xong, làm sao quay trở vô liền? Chẳng lẽ nói “Anh phải vô viết tiếp!” là trách móc em em gọi anh ra, làm gián đoạn việc anh đang làm?
Tôi cười, nói với vợ:
– Khi nào em thấy chồi lan nào mới thì nhớ gọi anh ra nhé!
Và, tôi biết, làm gì có chồi lan nào nữa!
Thế là tôi vô, với tiếng “dạ” ngọt ngào vâng phục của vợ!
Ông mục sư ghi lại câu chuyện đó, để dạy cho tín đồ biết cách làm cho gia đình vui tươi. Như vậy, theo ông, có những lúc vợ chồng cần nói dối, không thật với lòng mình, để làm cho gia đình vui tươi! Trong khi đó, thì Thánh Kinh dạy rõ:
Ê-phê-sô 4:25: “Như vậy, mỗi người trong anh em phải chừa sự nói dối, hãy nói thật với kẻ lân cận mình, vì chúng ta làm chi thể cho nhau.”
Ê-phê-sô 5:4: “Chớ nói lời tục tỉu, chớ giễu cợt, chớ giả ngộ tầm phào, là những điều không đáng, nhưng thà cảm tạ ơn Chúa thì hơn”
Cô-lô-se 3:9: “Chớ nói dối nhau, vì đã lột bỏ người cũ cùng công việc nó.”
Khải Huyền 21:8: “Còn những kẻ hèn nhát, không tin, đáng gớm ghiếc; những kẻ giết người; những đĩ đực; những kẻ phù phép; những kẻ thờ thần tượng và tất cả những kẻ nói dối sẽ có phần của chúng trong hồ đốt với lửa và lưu hoàng. Đó là sự chết thứ hai.”
Điều thứ tư: Bảo với chúng nó, Ta không chậm trể về lời hứa của Ta nhưng vì chúng chậm trể.
Sự chậm trể của Hội Thánh mà Chúa phán ở đây là sự chậm trể trong việc ăn năn, thay đổi đời sống.
II Phi-e-rơ 3:9: “Chúa không chậm trễ về lời hứa của Ngài như mấy người kia tưởng đâu, nhưng Ngài lấy lòng nhịn nhục đối với anh em, không muốn cho một người nào chết mất, song muốn cho mọi người đều ăn năn”
Rô-ma 2:4 “Hay là ngươi khinh dể sự dư dật của lòng nhân từ, nhịn nhục, khoan dung Ngài, mà không nhận biết lòng nhân từ của Đức Chúa Trời đem ngươi đến sự ăn năn sao?”
Khải Huyền 22:11-12: “Sự gì không công bình vẫn không công bình. Sự gì ô uế vẫn ô uế. Sự gì công bình vẫn công bình. Sự gì thánh khiết vẫn thánh khiết. – Này, Ta đến mau chóng với công giá của Ta để trao cho mỗi người tùy theo kết quả việc làm của người đó.”
Điều thứ năm: Ta giận không phải vì chúng phạm tội, mà vì chúng khinh lờn huyết của Con Ta.
Hê-bơ-rơ 10:28-29: “Ai đã phạm luật pháp Môi-se, nếu có hai ba người làm chứng, thì chết đi không thương xót, huống chi kẻ giày đạp Con Đức Chúa Trời, coi máu của giao ước, tức là máu mà mình nhờ nên thánh, là ô uế, lại khinh lờn Đấng Thần Linh của ân điển, thì anh em há chẳng tưởng rằng người ấy đáng bị hình rất nghiêm đoán phạt hay sao?”
II Phi-e-rơ 2:20-22: “Vả, chúng nó bởi sự nhận biết Chúa và Đấng Giải Cứu chúng ta là Đức Chúa Jesus Christ, mà đã thoát khỏi sự ô uế của thế gian, rồi lại mắc phải và suy phục những sự đó, thì số phận sau cùng của chúng nó trở xấu hơn lúc đầu. Chúng nó đã biết đường công bình, rồi lại lui đi về lời răn thánh đã truyền cho mình, thế thì thà rằng không biết là hơn. Đã xảy đến cho chúng nó như lời tục ngữ rằng: Chó liếm lại đồ nó đã mửa, heo đã rửa sạch rồi, lại lăn lóc trong vũng bùn.”
Điều thứ sáu: Không tin Lời Ta và cũng không làm theo.
Ngày nay trong Hội Thánh có bao nhiêu con dân Chúa hoàn toàn tin cậy vào Lời của Chúa và vâng phục Ngài? Chúng ta cần đọc, nghe, suy gẫm, và cẩn thận áp dụng Lời Chúa vào trong nếp sống mỗi ngày. Nếu chúng ta biết Lời Chúa mà không làm theo thì chúng ta không phải là người tin vào Lời Chúa.
II Cô-rinh-tô 5:17: “Vậy, nếu ai ở trong Đấng Christ, thì nấy là người dựng nên mới; những sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới.”
Vì họ không tin vào câu Thánh Kinh trên đây mà đời sống họ vẫn đắm chìm trong tội.
Thi Thiên 23:1: “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi. Tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì.”
Vì họ không tin vào câu Thánh Kinh trên đây nên họ cứ lo lắng về các nhu cầu trong cuộc sống, chạy theo tiền bạc, của cải, biến tiền bạc của cải thành Đức Chúa Trời của họ.
Đức tin vào Lời của Chúa đòi hỏi phải thể hiện bằng hành động. Nếu không thì tự mình nó sẽ chết. Lời Chúa dạy rõ như vậy:
Gia-cơ 2:14, 17: “Hỡi anh em, nếu ai nói mình có đức tin, song không có việc làm, thì ích chi chăng? Đức tin đó cứu người ấy được chăng? Về đức tin, cũng một lẽ ấy; nếu đức tin không sanh ra việc làm, thì tự mình nó chết.”
Điều thứ bảy: Chúng bị diệt, tưởng mình thông biết!
Trong Ô-sê 4:6 chép rằng: “Dân ta bị diệt vì cớ thiếu sự thông biết!” Nhưng lời Chúa phán với tôi là: “Nên chúng bị diệt, tưởng mình thông biết!”
Thật vậy, ngày nay, trong Hội Thánh của Chúa, có biết bao nhiêu con dân Chúa tin rằng Hội Thánh của Chúa không cần phải vâng giữ Mười Điều Răn. Họ cho rằng, đó là luật pháp thời Cựu Ước không còn áp dụng trong thời Tân Ước. Hoặc họ cho rằng, Mười Điều Răn chỉ áp dụng cho dân I-sơ-ra-ên.
Họ tưởng là họ thông biết Lời Chúa. Nhất là khi giáo lý ấy do các tiến sĩ Thần học giảng dạy. Cho nên, họ bị diệt vì tưởng mình thông biết!
Rõ ràng Thánh Kinh dạy:
Thi Thiên 119:152: “Cứ theo chứng cớ Chúa Tôi đã biết từ lâu rằng Chúa lập các điều răn ấy đến đời đời.”
Mác 7:7-9: “Sự chúng nó thờ lạy Ta là vô ích, Vì chúng nó dạy theo những điều răn mà chỉ bởi người ta đặt ra. Các ngươi bỏ điều răn của Đức Chúa Trời, mà giữ lời truyền khẩu của loài người! Ngài cũng phán cùng họ rằng: Các ngươi bỏ hẳn điều răn của Đức Chúa Trời, đặng giữ theo lời truyền khẩu của mình.”
Rô-ma 3:31: “Vậy, chúng ta nhân đức tin mà bỏ luật pháp hay sao? Chẳng hề như vậy! Trái lại, chúng ta làm vững bền luật pháp.”
Rô-ma 7:12: “Ấy vậy, luật pháp là thánh, điều răn cũng là thánh, công bình và tốt lành.”
I Cô-rinh-tô 2:5: “…anh em chớ lập đức tin mình trên sự khôn ngoan loài người, bèn là trên năng lực của Thiên Chúa.”
I Giăng 2:4: “Kẻ nào nói: Ta biết Ngài, mà không giữ các điều răn Ngài, là người nói dối, lẽ thật quyết không ở trong người.”
I Giăng 3:21-22: “Hỡi kẻ rất yêu dấu, ví bằng lòng mình không cáo trách, thì chúng ta có lòng rất dạn dĩ, đặng đến gần Đức Chúa Trời: và chúng ta xin điều gì mặc dầu, thì nhận được điều ấy, bởi chúng ta vâng giữ các điều răn của Ngài và làm những điều đẹp ý Ngài.”
Khải Huyền 12:17: “Con rồng nổi giận với người đàn bà và đi gây chiến với những kẻ còn lại thuộc dòng dõi người, là những kẻ vâng giữ các điều răn của Đức Chúa Trời và có lời chứng của Đức Chúa Jesus Christ. Nó đứng trên bãi cát biển.”
Khải Huyền 14:12: “Đây là sự nhẫn nại của các thánh đồ, là những người vâng giữ các điều răn của Đức Chúa Trời và đức tin trong Đức Chúa Jesus.”
Những người cho rằng Mười Điều Răn của Đức Chúa Trời không áp dụng cho Hội Thánh là những người tự mâu thuẫn với chính mình. Bởi vì, chắc chắn những người đó không thể nào tuyên bố rằng: Con dân Chúa trong Hội Thánh có thể thờ lạy hình tượng, có thể bất hiếu, có thể trộm cắp, có thể tà dâm… Thật ra, họ chỉ nhằm chống nghịch lại điều răn thứ tư trong Mười Điều Răn của Đức Chúa Trời. Đó là điều răn:
“Hãy nhớ ngày nghỉ đặng làm nên ngày thánh. Ngươi hãy làm hết công việc mình trong sáu ngày; nhưng ngày thứ bảy là ngày nghỉ của Giê-hô-va Thiên Chúa ngươi: trong ngày đó, ngươi, con trai, con gái tôi trai tớ gái, súc vật của ngươi, hoặc khách ngoại bang ở trong nhà ngươi, đều chớ làm công việc chi hết; vì trong sáu ngày Đức Giê-hô-va đã dựng nên trời, đất, biển, và muôn vật ở trong đó, qua ngày thứ bảy thì Ngài nghỉ: vậy nên Đức Giê-hô-va đã ban phước cho ngày nghỉ và làm nên ngày thánh” (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:8-11 và Phục Truyền Luật Lệ Ký 5:12-15).
Trước đây, khi tôi mới tin nhận Chúa thì tôi cùng với chồng tôi sinh hoạt trong giáo hội, rồi hầu việc Chúa qua giáo hội. Chồng tôi sinh ra trong gia đình tín đồ và học Thánh Kinh, Thần học từ giáo hội, nên chúng tôi sinh hoạt và hầu việc Chúa cũng theo giáo lý của giáo hội.
Cho đến một lúc, chồng tôi bắt đầu đối chiếu tất cả những sự dạy dỗ của giáo hội với Thánh Kinh, thì anh nhận ra những điều sai trái với Lời Chúa trong giáo lý của giáo hội. Trong đó, nổi bật nhất là giáo lý đổi ngày Sa-bát Thứ Bảy sang Chủ Nhật, và gọi là Chúa Nhật: “Ngày của Chúa!”
Khi chồng tôi tra xét kỷ càng trong Lời Chúa thì anh được Lời Chúa thuyết phục rằng, ngày Sa-bát Thứ Bảy Chúa dựng nên từ khi sáng thế, không hề thay đổi. Anh đã tâm tình với tôi và khuyên tôi hãy bắt đầu giữ ngày Sa-bát Thứ Bảy của Chúa. Anh cũng bắt đầu chia sẻ về lẽ thật này trong một buổi học Thánh Kinh, cho Hội Thánh địa phương, thuộc giáo hội Báp-tít mà chúng tôi đang quản nhiệm.
Mặc khác, chồng tôi đề nghị tôi nên đóng cửa tiệm vào ngày Sa-bát Thứ Bảy. Tiệm của tôi là tiệm làm tóc, ngày đông khách nhất là ngày Thứ Bảy. Nên tôi cầu nguyện với Chúa rằng, “Chúa ơi! Nếu không nghỉ làm vào ngày Sa-bát thì có tội hay không hả Chúa?”
Lập tức, tôi nghe có tiếng phán: “Biết điều lành mà không làm là tội!” Tôi nhận ra, đây là một câu trong Thánh Kinh. Gia-cơ 4:17, chép: “Cho nên, kẻ biết làm điều lành mà chẳng làm, thì phạm tội.”
Tôi ăn năn, xưng tội với Chúa, và quyết định sẽ đóng cửa tiệm vào ngày Sa-bát. Tôi bắt đầu chuẩn bị để thông báo cho khách hàng biết rằng, chúng tôi sẽ đóng cửa vào ngày Thứ Bảy. Ý của tôi là để cho khách có thời gian biết trước sự thay đổi ngày giờ mở tiệm của tôi.
Tuy nhiên, ngay trong ngày Thứ Bảy của tuần đó, tôi đang ở trong tiệm, bỗng nhiên, nghe có tiếng phán:
“Hãy nhớ ngày nghỉ đặng làm nên ngày thánh! Con nghỉ làm ngày Thứ Bảy, Chúa sẽ lo tiền nhà cho con!”
Tôi mừng quá, biết rằng Chúa đang nhắc cho tôi điều răn của Ngài. Chúa lại còn hứa chu cấp cho tôi. Tuy nhiên, tôi xin Chúa hãy thúc giục chồng tôi, sao cho, hôm nay khi anh lái xe đến đón tôi về nhà, thì anh sẽ đưa ra vấn đề nghỉ ngày Sa-bát, để tôi được ấn chứng là mọi sự này đến từ Chúa.
Chiều hôm đó, chồng tôi đến đón tôi về. Sau khi tôi lên xe, chồng tôi cho xe chạy một khoảng đường, rồi bỗng nhiên anh nói với tôi: “Em ơi! Em hãy lấy đức tin, cầu nguyện xin Chúa giúp cho để Thứ Bảy tới này, dứt khoác đóng cửa nghỉ ngày Sa-bát!”
Nghe chồng tôi nói, tôi giật mình, vui mừng, cảm tạ Chúa và thuật lại cho chồng tôi nghe, Chúa đã phán dạy tôi như thế nào. Anh nghe tôi nói, anh rất vui mừng, và chính anh cũng được ấn chứng để mạnh mẽ giảng về sự con dân Chúa phải giữ ngày Sa-bát Thứ Bảy.
Cảm tạ Chúa, ngày Thứ Hai kế tiếp, Chúa ban cho tôi có khách gấp đôi, để ấn chứng cho lời hứa của Ngài. Kể từ đó, có những lúc thu nhập của gia đình chúng tôi không đủ cho mọi chi tiêu, nhưng Chúa vẫn thành tín, chăm sóc chúng tôi. Từng hồi, từng lúc, Ngài sai con dân Ngài tiếp trợ chúng tôi đúng thời điểm. Lời Chúa phán: “Ta sẽ không lìa ngươi, không bỏ ngươi đâu” (Giô-suê 1:5)!
Sau đó, nhà tôi đã công khai ăn năn, xưng tội trước Hội Thánh vì trước đây anh đã giảng sai về sự giữ ngày Sa-bát.
Trước kia, tôi mong cho mau đến ngày Thứ Bảy để kiếm được nhiều tiền. Giờ đây, tôi lại trông mong cho mau đến ngày Thứ Bảy để tôi được nghỉ ngơi thể xác và có nhiều thì giờ học Lời Chúa.
Ê-sai 56:6-7: “Các người dân ngoại về cùng Đức Giê-hô-va, đặng hầu việc Ngài, đặng yêu mến danh Đức Giê-hô-va, đặng làm tôi tớ Ngài; tức là hết thảy những kẻ giữ ngày Sa-bát cho khỏi ô uế, và cầm vững lời giao ước Ta, thì Ta sẽ đem họ vui mừng trong nhà cầu nguyện Ta…”
Ê-sai 58:13-14: “Nếu ngươi ngừa giữ chân mình trong ngày Sa-bát, không làm vừa ý mình trong ngày thánh của Ta; nếu ngươi xưng ngày Sa-bát là ngày vui thích, coi ngày thánh của Đức Giê-hô-va là đáng kính; nếu ngươi tôn trọng ngày đó, không đi đường riêng mình, không theo ý riêng mình, và không nói lời riêng mình, bấy giờ ngươi sẽ lấy Đức Giê-hô-va làm vui thích, Ta sẽ làm cho ngươi cỡi lên các nơi cao trên đất, và lấy sản nghiệp của Gia-cốp, tổ phụ ngươi, mà nuôi ngươi; vì miệng Đức Giê-hô-va đã phán vậy.”
Gia-cơ 2:10: “Vì người nào giữ trọn luật pháp, mà phạm một điều răn, thì cũng đáng tội như đã phạm hết thảy.”
I Giăng 5:3: “Vì nầy là sự yêu Đức Chúa Trời, tức là chúng ta vâng giữ các điều răn của Ngài. Các điều răn của Ngài chẳng phải là nặng nề, vì hễ sự gì sanh bởi Đức Chúa Trời, thì thắng hơn thế gian.”
II Giăng 6: “Vả, tình yêu là chúng ta bước theo các điều răn của Ngài. Đây là điều răn: điều mà các ngươi đã nghe từ lúc ban đầu, các ngươi hãy bước theo.”
Chẳng những chúng ta tin và làm theo Lời Chúa, mà chúng ta còn phải dạy và khuyên người khác cũng tin và làm theo Lời Chúa. Có như vậy, Lời của Chúa mới được tôn cao.
Con dân Chúa có bổn phận học tập dân thành Bê-rê: cẩn thận tra xét Lời Chúa, để xem những gì mình được nghe giảng dạy có đúng với Lời Chúa hay không:
“Những người nầy có ý hẳn hoi hơn người Tê-sa-lô-ni-ca, đều sẵn lòng chịu lấy Đạo, ngày nào cũng tra xem Thánh Kinh, để xét lời giảng có thật chăng” (Công Vụ Các Sứ Đồ 17:11).
Kết Luận:
Chắc chắn là từ bao nhiêu năm qua đã có rất là nhiều người cầu thay cho Việt Nam. Nhưng tại sao Chúa lại phán rằng: “không thấy ai cầu thay?” Phải chăng, ý của Chúa là không có người công bình nào cầu thay cho Việt Nam?
Người công bình trước mặt Chúa là người thật lòng ăn năn tội và từ bỏ tội. Chỉ ăn năn tội, tin nhận sự cứu rỗi của Chúa, mà không chịu từ bỏ tội thì không phải là người công bình theo định nghĩa của Thánh Kinh.
Hôm nay, chúng ta cùng nhóm họp lại đây trong danh Chúa để kiêng ăn và cầu nguyện cho Việt Nam. Mỗi người trong chúng ta hãy tự hỏi lòng mình, xem mình có thật sự là một người đã ăn năn tội và từ bỏ tội trước mặt Chúa hay không?
Nếu chúng ta chưa thật sự ăn năn tội và từ bỏ tội thì Chúa không tiếp nhận lời cầu nguyện của chúng ta, mà chúng ta còn bị Chúa phạt vì sự phạm thượng. Bản thân chưa ăn năn, từ bỏ tội mà dám ra mắt Chúa kêu cầu cho người khác!
Mỗi chúng ta là một thầy tế lễ của Đức Chúa Trời, chúng ta hãy dọn mình thánh sạch để có thể thi hành chức vụ cao quý mà Đức Chúa Jesus Christ đã dùng chính máu thánh của Ngài, ban cho chúng ta:
I Phi-e-rơ 2:9: “Nhưng anh em là dòng giống được lựa chọn, là chức thầy tế lễ nhà vua, là dân thánh là dân thuộc về Ngài, hầu cho anh em rao giảng nhân đức của Đấng đã gọi anh em ra khỏi nơi tối tăm, đến nơi sáng láng lạ lùng của Ngài.”
Khải Huyền 1:6: “Đấng yêu thương chúng ta: đã rửa sạch tội lỗi chúng ta trong máu Ngài, đã lập chúng ta làm những vua và những thầy tế lễ cho Đức Chúa Trời Ngài và Cha Ngài – Nguyện sự vinh quang và quyền thế thuộc về Ngài cho đến đời đời. A-men!”
Kính thưa Hội Thánh.
Tôi cầu xin rằng, ngày kiêng ăn cầu nguyện năm 2013 này sẽ đem lại kết quả phước hạnh cho cho Hội Thánh Việt Nam và dân tộc Việt Nam:
“Nguyền xin chính Đức Chúa Trời bình an khiến anh em nên thánh trọn vẹn, và nguyền xin tâm thần, linh hồn, và thân thể của anh em đều được giữ vẹn, không chỗ trách được, khi Đức Chúa Jesus Christ chúng ta đến! Đấng đã gọi anh em là Đấng thành tín, chính Ngài sẽ làm việc đó.” (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:23-24).
Huỳnh Christian Priscilla
Sa-bát 29/06/2013