Bấm vào nút “play” ► dưới đây để nghe
Bấm vào nút “play” ► dưới đây để nghe
Bấm nối mạng dưới đây để nghe và tải xuống mp3:
https://od.lk/f/MV8yNDU3MzAxODNf
https://soundcloud.com/huynh-christian-timothy/11430-chokeutroivoco-1
Bấm vào nối mạng dưới đây để tải xuống bài viết này:
https://od.lk/f/MV8zNDIxMDkzNl8
Chớ Kêu Trời Vô Cớ
Huỳnh Christian Priscilla
Ngày Cầu Nguyện cho Việt Nam
01/01/2014
“Ngươi chớ lấy danh Thiên Chúa Tự Hữu Hằng Hữu của ngươi mà làm ra vô ích, vì Đấng Tự Hữu Hằng Hữu chẳng kể vô tội kẻ nào lấy các danh Ngài mà làm ra vô ích.” (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:7).
Kính chào Hội Thánh.
Cảm tạ Chúa, vì Ngài đã ban cho chúng ta có cơ hội nhóm hiệp trong ngày đầu năm, để cùng nhau thờ phượng Chúa và cầu nguyện cho Hội Thánh Việt Nam và dân tộc Việt Nam.
Cầu xin Thiên Chúa Tự Hữu Hằng Hữu ban phước cho Hội Thánh và phù hộ Hội Thánh! Nguyện Đức Thánh Linh ở cùng tôi trong khi tôi chia sẻ với Hội Thánh, sứ điệp mà tôi đã nhận được từ nơi Chúa.
Kính thưa Hội Thánh.
Có một hôm, trong khi tôi đang cầu nguyện cùng Chúa, nài xin sự nhân từ, thương xót, tha thứ của Chúa cho dân tộc Việt Nam. Tôi trình dâng lên Chúa dân tộc Việt Nam với nỗi đau đớn, xót xa của mình, khi nhìn thấy biết bao nhiêu linh hồn người Việt Nam còn đang sống trong sự tối tăm, đau khổ, đang đi vào cõi chết đời đời mỗi ngày, vì họ chưa biết Chúa, chưa tiếp nhận sự cứu rỗi của Ngài. Thì tôi nghe có tiếng phán bên tai rằng:
“Dân tộc con phạm thượng, kêu Trời vô cớ!”
Vừa nghe xong, lập tức, tôi biết lời đó liên quan đến điều răn thứ ba. Lúc bấy giờ, tôi ngẫm nghĩ: Quả thật! Người Việt Nam chúng ta có thói quen kêu Trời vô cớ. Dĩ nhiên, cũng có những người chân thành kêu Trời, khi họ đối diện với những hoàn cảnh khó khăn, đau thương, cần sự cứu giúp; hay khi họ vui mừng vì nhận được những điều phước hạnh. Đó là những người kêu Trời với tấm lòng tôn kính.
Từ xa xưa, trong tâm hồn của người Việt Nam chúng ta, đã có ý thức về “Đức Chúa Trời” là “Đấng Tạo Hóa” tạo dựng nên muôn loài vạn vật. Vì thế, người Việt Nam đã biết theo lương tâm mà tôn kính Ngài, gọi Ngài là “Ông Trời” và lập bàn thờ “Ông Trời,” còn gọi là bàn thờ “Ông Thiên” để thờ phượng và tạ ơn Ngài.
Trong cuộc sống hằng ngày, mỗi khi có chuyện đau buồn người Việt đều kêu “Trời.”
Khi có sự vui mừng, người Việt nói: “Cảm ơn Trời.”
Khi muốn cầu xin điều gì, người Việt nói: “Lạy Trời.”
Khi có việc bất trắc, người Việt nói: “Tại Trời.”
Khi có việc không thuận lợi, người Việt nói: “Ý Trời.”
Khi có việc tốt đẹp xảy ra cho người lành, người Việt nói: “Trời thưởng!”
Khi có việc không lành xảy ra cho kẻ làm ác, người Việt nói: “Trời phạt!”
Tức là người Việt Nam có một ý thức rõ ràng về sự chủ tể và sự yêu thương, công chính của Đức Chúa Trời.
Nhớ lại, lúc tôi còn nhỏ, tôi thấy mỗi buổi sáng sớm, khi mẹ tôi vừa thức dậy, là bà lo đi đốt nhang trên bàn thờ Ông Thiên, khấn vái với Ông Trời. Mỗi buổi tối, trước khi đi ngủ, mẹ tôi cũng đốt nhang trên bàn thờ Ông Thiên, khấn vái với Ông Trời. Mỗi khi nhà có chuyện không lành xảy ra, mẹ tôi liền đến trước bàn thờ Ông Thiên, cầu khẩn.
Mẹ tôi sống theo tiêu chuẩn đạo đức truyền thống, hay làm phước, thờ cúng ông bà và thờ Trời; Lúc nhỏ, tôi cũng bắt chước bà, hễ có chuyện gì, là tôi kêu cầu với “Ông Trời.” Có lẽ vì vậy, mà Chúa đã thương xót, cho tôi được gặp Ngài và tin nhận sự cứu rỗi của Ngài.
Khi chúng ta suy nghĩ về lương tâm của mình, thì chúng ta biết rằng, Đức Chúa Trời đã đặt để luật pháp của Ngài trong lòng của mỗi một người. Mà luật đầu tiên là:
Phải tôn kính, thờ phượng Đấng Tạo Hóa, chỉ thờ lạy một mình Ngài mà thôi.
Thánh Kinh chép trong Ma-thi-ơ 22:37-40:
“Ngươi hãy hết lòng, hết linh hồn, hết ý mà yêu Chúa, là Đức Chúa Trời ngươi. Ấy là điều răn thứ nhất và lớn hơn hết. Còn điều răn thứ hai đây, cũng như vậy: Ngươi hãy yêu kẻ lân cận như mình. Hết thảy luật pháp và lời tiên tri đều bởi hai điều răn đó mà ra.”
Mẹ tôi qua đời trước khi tôi tin nhận Chúa, vì vậy, tôi đã không có cơ hội làm chứng về sự cứu rỗi của Chúa cho bà. Bởi vì, tôi biết dù một người có làm bao nhiêu việc lành, nhưng không tin nhận Đức Chúa Trời để được cứu rỗi, thì sẽ bị hư mất. Chính sự kiện không thờ phượng Đức Chúa Trời là đã phạm vào điều luật đầu tiên của Đức Chúa Trời.
Thánh Kinh ghi rõ trong II Tê-sa-lô-ni-ca 1:9, như sau:
“Họ sẽ bị hình phạt hư mất đời đời, xa cách mặt Chúa và sự vinh quang của sức mạnh Ngài.”
Một hôm, trong lòng tôi cứ băn khoăn suy nghĩ: Mẹ tôi qua đời, mà chưa được nghe biết về Tin Lành, thì không biết bà có được Chúa cứu hay không? Bỗng dưng, trong đầu tôi xuất hiện câu này:
“Những kẻ không luật pháp mà phạm tội, cũng sẽ không luật pháp mà hư mất.”
Đó là Lời Chúa được ghi chép trong Rô-ma 2:11-16:
“Vì trước mặt Đức Chúa Trời, chẳng tây vị ai đâu. Những kẻ không luật pháp mà phạm tội, cũng sẽ không luật pháp mà hư mất; còn những kẻ có luật pháp mà phạm tội, thì sẽ bị luật pháp phán xét; Vì chẳng phải kẻ nghe đọc luật pháp là người công bình trước mặt Đức Chúa Trời, mà là kẻ làm theo luật pháp được xưng công bình vậy.
Dân ngoại vốn không có luật pháp, khi họ tự nhiên làm những việc luật pháp dạy bảo, thì những người ấy dầu không có luật pháp, cũng tự nên luật pháp cho mình. Họ tỏ ra rằng việc mà luật pháp dạy bảo đã ghi trong lòng họ: chính lương tâm mình làm chứng cho luật pháp, còn ý tưởng mình khi thì cáo giác mình, khi thì bênh vực mình.
Ấy là điều sẽ hiện ra trong ngày Đức Chúa Trời bởi Đức Chúa Jesus Christ mà phán xét những việc kín nhiệm của loài người, y theo Tin Lành tôi.”
Cùng lúc đó, tôi chợt nhớ lại một chuyện xảy ra đã từ lâu, khi tôi còn ở Việt Nam. Đó là: Có lần mẹ tôi bị bệnh rất nặng, bà phải nằm điều trị trong bệnh viện. Một hôm, sau khi chị tôi đi thăm mẹ tôi từ bệnh viện trở về, tôi nhớ, chị kể là có mấy người trong nhà thờ Tin Lành người Hoa đến thăm mẹ tôi, và còn cầu nguyện cho mẹ tôi nữa. Thật ra tôi đã quên hẵn chuyện này, khi nhớ lại, tôi an tâm và vui mừng, cảm tạ Chúa. Có lẽ, vì mẹ tôi có tấm lòng tôn kính Đức Chúa Trời, nên Chúa đã ban cho bà được nghe biết về Tin Lành trong lần đó, để bà tiếp nhận sự cứu rỗi của Ngài.
Thánh Kinh có chép trong Giê-rê-mi 29:13:
“Các ngươi sẽ tìm Ta, và gặp được, khi các ngươi tìm kiếm Ta hết lòng.”
Bên cạnh những người kêu Trời với lòng tôn kính thì hầu hết người Việt Nam đều phạm tội kêu Trời vô cớ, lấy danh Trời ra làm chuyện vui đùa.
Thánh Kinh ghi lại điều răn của Đức Chúa Trời như sau:
“Ngươi chớ lấy danh Thiên Chúa Tự Hữu Hằng Hữu của ngươi mà làm ra vô ích, vì Đấng Tự Hữu Hằng Hữu chẳng kể vô tội kẻ nào lấy các danh Ngài mà làm ra vô ích.” (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:7).
Các danh của Chúa: Bao gồm tất cả các danh hiệu nào loài người dùng để gọi Đấng Tạo Hóa, tùy theo tiếng nói của từng dân tộc, như: trong tiếng Anh là “God,” trong tiếng Việt là “Trời!” Các danh của Chúa còn là các danh đã được ghi chép trong Thánh Kinh.
Vô ích: Không có giá trị; không có ích lợi; tốn công vô dụng; hư không.
Lấy các danh Ngài mà làm ra vô ích: Nghĩa là qua lời nói, qua hành động, làm cho các danh của Chúa trở thành không có giá trị, không được tôn kính.
Tất cả những sự kêu gọi danh của Chúa theo thói quen như là một tiếng đệm trong câu nói, chứ không phải là một sự kêu gọi với lòng tôn kính, van xin, hay cảm tạ… thì đều là lấy danh Chúa làm ra vô ích.
Tất cả những sự kêu gọi danh Chúa để làm trò cười đều là những lời hư không. Ngày nay, các diễn viên hài Việt Nam luôn kêu Trời trong các vỡ diễn của họ. Biết bao nhiêu con dân Chúa đã thản nhiên ngồi xem và cười thoải mái trước sự kêu Trời vô cớ của các diễn viên? Ngày nay, có một số người biến buổi giảng Lời Chúa của họ thành buổi tấu hài. Dầu họ không trực tiếp kêu Trời, nhưng khi họ nhân danh Chúa để giảng Lời Chúa, mà họ lại bắt chước các diễn viên hài, để tấu hài trong bài giảng, có người còn đem những câu đố tục giảng thanh vào trong bài giảng, là họ đã lấy danh Chúa mà làm ra vô ích.
Chúa không dạy cho người giảng Lời Chúa tấu hài trong khi giảng, mà Ngài dạy rằng:
“Nếu như có người giảng luận, thì hãy giảng như rao lời sấm truyền của Thiên Chúa” (I Phi-e-rơ 4:11).
“Chớ nói lời tục tĩu, chớ giễu cợt, chớ giả bộ tầm phào, là những điều không đáng, nhưng thà cảm tạ ơn Chúa thì hơn” (Ê-phê-sô 5:4).
Giảng như rao lời sấm truyền, tức là giảng như mình đang lập lại lời phán trực tiếp của Đức Chúa Trời cho con dân Chúa! Mà Đức Chúa Trời thì chắc chắn không tấu hài trong khi Ngài phán truyền với loài người. Chắc chắn, ngày mà Môi-se giảng Lời Chúa cho dân I-sơ-ra-ên, trước khi ông qua đời, ông không hề tấu hài. Chắc chắn, ngày mà Phi-e-rơ giảng cho dân chúng tại thành Giê-ru-sa-lem, khiến cho có khoảng ba ngàn người tin nhận Chúa, ông không hề tấu hài. Chắc chắn, khi Phao-lô giảng cho dân thành A-thên, về “Thần Không Biết” mà họ tôn thờ, ông cũng không hề tấu hài.
Người không tin Chúa kêu Trời trong khi diễn hài đã có tội vì vi phạm điều răn thứ ba của Đức Chúa Trời, nhưng con dân Chúa thản nhiên ngồi cười trước những sự tấu hài đó, thì đáng trách hơn. Người rao giảng Lời Chúa trong danh Chúa mà đem những lời giễu cợt, tầm phào vào trong bài giảng, thì chính mình họ sai lạc luôn trong đường không tin kính, mà lại dẫn dắt những người nghe họ bị sai lạc theo.
Ma-thi-ơ 12:36 chép: “Ta bảo các ngươi, đến ngày phán xét, người ta sẽ khai ra mọi lời hư không mà mình đã nói”
II Ti-mô-thê 2:16 chép: “Nhưng phải bỏ những lời hư không phàm tục; vì những kẻ giữ điều đó càng sai lạc luôn trong đường không tin kính.”
Khi tôi nghe tiếng phán: “Dân tộc con phạm thượng, kêu Trời vô cớ!” Thì tôi ý thức rằng, quả thật, người Việt chúng ta có thói quen kêu “Trời ơi!” một cách vô ý thức, không có lý do, và không có ích lợi. Thói quen đó sẽ phải trả một giá rất đắt sau này, trước tòa phán xét của Chúa, trong ngày chung cuộc.
Thánh Kinh chép trong Ma-thi-ơ 12:27: “Vì bởi lời nói mà ngươi sẽ được xưng là công bình, cũng bởi lời nói mà ngươi sẽ bị phạt.”
Người Việt kêu Trời trong khi rủa sả, mắng chửi, con cái và người khác. Khi một người rủa sả, mắng chửi người khác là người ấy đã sỉ nhục Đức Chúa Trời. Vì trong mỗi người đều có mang hình ảnh của Thiên Chúa. (Đó cũng là lý do mà Chúa cấm thờ lạy hình tượng, vì nếu chúng ta quỳ lạy trước hình tượng, tức là chúng ta đã làm nhục hình ảnh của Thiên Chúa trong chúng ta.) Đã vậy, lại còn kêu gọi danh Chúa trong khi đang rủa sả, mắng chửi, thì thật là phạm trọng tội.
Thánh Kinh dạy rõ trong Gia-cơ 3:9-10 “Bởi cái lưỡi chúng ta tôn vinh Đấng Thiên Phụ chúng ta, và cũng bởi nó chúng ta rủa sả loài người, là loài tạo theo hình ảnh Thiên Chúa. Cùng một lỗ miệng mà ra cả sự tôn vinh và rủa sả! Hỡi anh em, không nên như vậy.”
Dân tộc Việt Nam đã nhận rồng làm cha, xưng mình là “con rồng cháu tiên,” cho rằng dân tộc Việt Nam xuất thân từ giống rồng và giống tiên. Trong khi đó, Thánh Kinh cho biết rồng là biểu tượng của Ma Quỷ:
“Tôi thấy một thiên sứ xuống từ trời, có chìa khóa của vực sâu không đáy và một dây xích lớn trong tay. Người bắt con rồng, là con rắn xưa, tức là Ma Quỷ, là Sa-tan, xích nó lại trong một ngàn năm” (Khải Huyền 20:1-2).
Chính vì nhận Ma Quỷ làm tổ phụ mà dân tộc Việt Nam đắm chìm trong mê tín, dị đoan, bói toán, bùa phép, thờ thần tượng, và phạm đủ các điều răn của Đức Chúa Trời một cách vô ý thức. Trong đó, điều răn thứ ba bị vi phạm nhiều nhất, có lẽ là nhiều hơn các dân tộc khác!
Từ thế hệ này sang thế hệ khác:
-
Người Việt Nam đã nhân danh Chúa, tức là kêu Trời, trong khi nguyền rủa con cháu mình là “đồ quỷ!”
-
Người Việt Nam đã lấy danh Chúa để vui đùa, tức là kêu Trời, trong khi tấu hài.
Trong ngày cầu nguyện cho quê hương và dân tộc năm 2014 này, chúng ta hãy cùng nhau:
-
Cầu xin Chúa thương xót, tha cho tội phạm thượng, kêu Trời để rủa sả người khác của dân tộc Việt Nam.
-
Cầu xin Chúa thương xót, tha cho tội phạm thượng, đem danh Chúa ra đùa giỡn, mua vui của dân tộc Việt Nam.
-
Cầu xin Chúa thương xót, tha cho những người rao giảng Lời Chúa mà lại làm cho danh Chúa thành ra vô ích.
-
Cầu xin Chúa thương xót cứu lấy nhiều linh hồn việt Nam vào trong Hội Thánh của Chúa trong năm 2014, trước ngày Chúa đến.
-
Cầu xin Chúa thương xót, tha thứ hết những tội vô tình hay cố ý mà dân tộc Việt Nam và Hội Thánh Việt Nam đã phạm từ bấy lâu nay.
-
Cầu xin cho Đất Nước Việt Nam sớm có Đấng Tự Hữu Hằng Hữu làm Thiên Chúa mình. Dân tộc Việt Nam được Thiên Chúa chọn làm cơ nghiệp Ngài.
-
Cảm tạ sự nhân từ, và sự thương xót Chúa dành cho dân tộc Việt Nam của chúng ta.
Kính lạy Đức Chúa Trời là Cha yêu thương của chúng con. Xin Cha nghe và tiếp nhận lời cầu xin của chúng con, cho Hội Thánh Việt Nam và dân tộc Việt Nam. Con cảm tạ ơn Cha! Con cầu xin Trong Danh Đức Chúa Jêsus Christ. A-men!
Huỳnh Christian Priscilla
01/01/2014